Cuối cùng, ngay cả những nhân sự hàng đầu cũng được cử đến để đàm phán, nhưng họ vẫn không muốn đồng ý.
Theo thời gian, các nhà phát triển cũng mất dần hứng thú và thị trấn tồi tàn này hoàn toàn không có người đến hỏi thăm.
Nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh mọc lên san sát, hàng trăm hộ dân bị cưỡng chế vẫn trông mòn con mắt để chờ đợi như cũ.
Trong một khoảng sân đơn sơ, Trần Ngọc Tâm mặc quần áo đơn giản đang phơi quần áo trong sân.
Cô ấy để mặt mộc và không dùng một chút son phấn nào, nhưng làn da của cô ấy vẫn rất mềm mại, cho người ta cảm giác trong sáng như một cô em gái nhà bên.
Mặc dù ngày hôm đó Cao Phong đã cho cô ấy mấy chục triệu tiền bồi thường, nhưng nó dường như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô ấy.
“Ngọc Tâm, không phải con nói là muốn mở cửa hàng bán hoa sao? Sao lại không thấy rồi?”
Một phụ nữ trung niên từ trong nhà đi ra, vừa buộc tóc vừa mở miệng hỏi.
Trần Ngọc Tâm nghe điều này thì có hơi trầm mặt.
Vốn dĩ cô ấy cũng rất vui mừng, lúc về thì báo tin cho người nhà, chờ Cao Phong thu xếp cho mình.
Tuy nhiên, vậy mà đến nay cũng không có tin tức gì.
Dù sao thì cũng là người ta tặng đồ cho mình nên cô ấy cũng không thể chủ động đi hỏi được, vì lẽ đó nên cô ấy cứ ngồi chờ.
Nhưng vài ngày trôi qua, Trần Ngọc Tâm vốn dĩ hy vọng tràn trề thì cũng dần im hơi lặng tiếng.
Đúng vậy, Cao Vũ là nhân vật lớn như vậy, có lẽ chỉ là do một lúc tâm huyết dâng trào, sau này nghĩ lại cũng không đáng giá lắm cho nên lại hủy đi!
“Sao con không nói chuyện? Không được thì con cứ gọi điện hỏi thăm xem tình hình thế nào?” Người phụ nữ trung niên hỏi.
“Mẹ ơi, đó là chuyện mà người ta muốn giúp chúng ta, đây là chuyện tùy lòng hảo tâm thôi, cũng không phải là nghĩa vụ. Chuyện giúp đỡ này là do tình cảm, làm sao chúng ta có thể chủ động yêu cầu được.” Trần Ngọc Tâm cảm thấy bất đắc dĩ.
“Mẹ thấy là anh ta không muốn cho con có đúng không? Hôm đó khi xem tivi, không phải con nói đó là ông chủ lớn sao?” Người phụ nữ trung niên hơi bĩu môi.
Trần Ngọc Tâm lắc đầu cũng không tức giận, đang chuẩn bị lấy bộ quần áo cuối cùng phơi khô.
Mỗi bộ quần áo đều được Trần Ngọc Tâm giặt sạch sẽ, mang theo mùi thơm xà phòng nhẹ.
Giặt quần áo bằng bàn tay đúng là còn sạch hơn giặt trong máy giặt.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Trần Ngọc Tâm vang lên.
“A lo, đây là số của Trần Ngọc Tâm phải không? Là tôi… Cao Vũ đây, cô đến khu thương mại Kiên Thành, tôi sẽ sắp xếp cửa hàng hoa cho cô.”
Sau khi điện thoại được kết nối, Cao Phong không nói những thứ khác cứ đi thẳng vào vấn đề.
Trần Ngọc Tâm sửng sốt trong giây lát, rồi niềm vui chợt trào dâng trong lòng.
Đối với cô ấy mà nói, một cửa hàng hoa không chỉ mang lại thu nhập mà còn có thể thực hiện ước mơ thuở nhỏ.
“Được, được, em lập tức đi qua, cám ơn, cám ơn…”
Trần Ngọc Tâm kích động đến mức tay chân luống cuống, không ngừng gật đầu đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Ngọc Tâm cảm thấy không khỏi có chút lâng lâng.
“Mẹ, bên kia gọi cho con nói rằng họ đã chuẩn bị cửa hàng hoa cho con rồi!” Trần Ngọc Tâm lúc này khá là hãnh diện.
Suốt hai ngày ở nhà cô ấy luôn phải nghe mấy lời cằn nhằn, lúc này cô ấy giống như được cấp bằng danh dự đi khoe với bố mẹ.
“Thật sự sao, nó thực sự có thể được?” Mẹ của Trần Ngọc Tâm nhanh chóng bỏ dây chun buộc tóc xuống, nhiệt tình hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy, con đi đây!”
Trần Ngọc Tâm nói đi là đi, nhanh chóng thay một đôi giày, vội vã đi về phía khu thương mại Kiên Thành.
Theo lời của Cao Phong thì Trần Ngọc Tâm đến tòa nhà quản lý của khu thương mại Kiên Thành, sau đó dưới sự dẫn dắt của một nhân viên, đến văn phòng của Cao Phong.
Trần Ngọc Tâm vô cùng thấp thỏm gõ cửa phòng.
“Mời vào!” Giọng nói nhẹ nhàng của Cao Phong từ trong phòng truyền ra.
Trần Ngọc Tâm kìm nén sự căng thẳng và lo lắng trong lòng, sau đó từ từ mở cửa bước vào.
Trong phòng làm việc sáng sủa và sạch sẽ, Cao Phong ngồi sau bàn làm việc, quay lưng về phía Trần Ngọc Tâm, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ở phía Trần Ngọc Tâm thì chỉ có thể nhìn thấy đầu của Cao Phong hiện ra sau lưng ghế.