Một tay đua có tiếng trong giới đua xe, giờ lại bị say xe?
Nếu kể ra ngoài chắc chắn sẽ bị cười vào mặt. Nhưng Đồng Thái Minh cũng đã quan sát được toàn bộ quá trình đua xe.
Nếu hắn ta là người ngồi chung xe với Cao Phong, có lẽ ngay cả cơ hội nôn ra cũng không có, mà sẽ ngất tại chỗ. “Cao Vũ kia, đã có chuyện gì xảy ra vậy hả? Làm chị họ tôi bị say xe nôn ói ra rồi đây này!”
Đổng Thái Minh cố tình quát Cao Phong, nhưng lại lén lút giơ ngón tay cái lên với anh, mấp máy môi: “Tuyệt lắm!”
Cao Phong lắc đầu, sau đó mở cửa ra khỏi xe, đi thẳng đến chỗ cô gái cao gầy kia.
Anh tới đây không phải là để được ngưỡng mộ, bây giờ anh chỉ muốn cầm tiền mà thôi.
Mãi đến lúc này, chiếc Lamborghini của Dương Tuấn Minh mới đến được tới đỉnh núi. Dương Tuấn Minh không hề nói thêm câu gì, không mặt nặng mày nhẹ với Cao Phong nữa. Cuộc đua vừa rồi đã làm sự tự tin của Dương Tuấn Minh bị đánh tan.
Anh ta không thể không thừa nhận, mình không phải đối thủ của Cao Phong. “Cao Vũ đúng không? Tôi nhớ mặt anh rồi.” Dương Tuấn Minh lái xe đến bên cạnh Cao Phong, dùng gương mặt bình thản nhìn Cao Phong một chút, rồi đạp ga đi thẳng xuống núi.
Bị một tên vô dụng chẳng biết từ đầu chui ra đánh bại, lúc này anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.
Tuy vậy, nỗi hận đối với Cao Phong đã khắc sâu trong lòng anh ta.
Vốn dĩ tối nay anh ta đã có thể ôm được người đẹp về, còn có thể tạo lập mối quan hệ tốt với gia tộc Nam Cung.
Nhưng giờ đây, vì có sự xuất hiện của Cao Phong mà tất cả đã hóa thành hư vô.
Điều đó sao có thể khiến Dương Tuấn Minh không nổi giận không bực bội chứ?
Mấy tên con nhà giàu đi theo Dương Tuấn Minh cũng lườm nguýt Cao Phong, rồi nổ máy theo sau, rời khỏi nơi này cùng Dương Tuấn Minh. “Chào cô, tôi muốn nhận thưởng”
Cao Phong bình tĩnh đi tới trước mặt cô gái cao gầy nọ, đi thẳng vào vấn đề. “Được thôi anh trai, đây là của anh”
Cô gái đó nhìn Cao Phong bằng ánh nhìn thích thủ, rồi nhẹ nhàng đưa tay rút ra hai tấm thẻ ngân hàng từ trong ngực.
Mỗi một tấm thẻ có giá trị không dưới hai trăm triệu, cô gái nọ thực sự không nỡ lấy ra.
Nếu Cao Phong có thể cho cô ta một chiếc, vậy thì dù nằm mơ cô ta cũng có thể cười được.
Thậm chí, nếu Cao Phong muốn cô ta cũng có thể đi theo Cao Phong ngay từ bây giờ, muốn làm gì cũng được. “Tổng cộng sáu tấm.
Cao Phong hơi nhíu mày, nói nhỏ. “Ôi chạo cái anh này, đừng vội vàng như thế chứ!”
Cô gái nọ nũng nịu nói, rồi sau đó lại sờ vào ngực mình.
Động tác của cô ta rất chậm, như đang cố tình biểu diễn cho Cao Phong xem.
Xung quanh xuất hiện những tiếng hú hét, nhưng cô ta vẫn không thèm để tâm.
Cao Phong xoa xoa chóp mũi, liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Khoảng mười giây sau, cô gái kia mới lấy ra thêm hai tấm thẻ nữa đưa cho Cao Phong. “Anh đẹp trai, còn hai tấm thẻ cuối cùng, mà hình như nó bị trôi xuống dưới mất rồi, tôi không lấy được.” “Không thì.. Anh lấy giúp tôi nhé?” Cô gái nọ vừa nói vừa ngẩn người ra phía trước. “Trời đất! Đó chính là đãi ngộ của vua tốc độ sao? Người đẹp ơi để tôi lên thay cho!” “Tôi cũng muốn, nhưng mà tôi lại không phải vua tốc độ!” “Không chỉ là vua tốc độ hay là một cuộc đua, đó còn là vua tốc độ sở hữu phần thưởng trăm triệu” “Tôi mà chưa có người yêu thì tôi sẽ, tôi sẽ…”
Bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng nói ồn ào, họ không hề giấu giếm cảm xúc thật của bản thân.
Cao Phong ho nhẹ một tiếng, thấy hơi lúng túng.
Nhưng cũng nay trên mặt anh còn đang đeo lớp mặt nạ nữa, vậy nên không ai thấy có gì khác thường. “Anh đẹp trai ơi giúp tôi chút với “
Cô gái nọ thấy dáng vẻ Cao Phong như thế này, cảm thấy vô cùng thích thú.
Cô ta có thể nhận ra rằng Cao Phong không giống với đám con nhà giàu ăn chơi trác táng kia.
Cao Phong càng như vậy, càng khơi dậy được niềm hứng thú muốn trêu ghẹo Cao Phong trong lòng cô ta.