Toàn bộ cường đạo Nam Cương đều giống như chim sợ cành cong, đột nhiên bật dậy khỏi giường, sau đó xông ra ngoài với đầu óc mơ mơ màng màng.
“Mẹ kiếp! Bốn lần rồi! Bốn lần rồi đó! Triệu tập người cho tôi, lập tức triệu tập người ngay cho tôi, tôi phải xông tới đó!”
Đức Khánh chửi to một tiếng, trực tiếp mặc quần áo lên rồi dẫn người xông đến khu vực biên giới Nam Cương.
Khi bọn họ chạy đến nơi đó thì vừa vặn nhìn thấy vô số chiến sĩ Phong Hạo đang nhanh chóng rút lui trong màn đêm.
Mà khoảng đất trống trước mặt đám người Đức Khánh lại đầy ổ gà. Chỉ là, lại không có ai chết hết.
“Mẹ nó, bọn họ không đánh nhau sao?” Đức Khánh có hơi mơ hồ.
Ông ta vốn cho rằng, khối tập đoàn Phong Hạo phái người tới tiến hành chiến đấu quy mô nhỏ với cường đạo Nam Cương ở khu vực gần biên giới. Nhưng hiện tại xem ra hình như không phải như vậy. Khối tập đoàn Phong Hạo chỉ dẫn người tới nơi này quấy rối một lúc, sau đó lại nhanh chóng rút lui!
“Đậu má! Lũ điên này! Đạn không cần tiền hay sao? Mấy thứ vũ khí nóng đó không cần dùng tiền để mua hay sao?” Đức Khánh nghiến răng, hừ lạnh một tiếng rồi định rời đi.
“Ông đây đã nói không cho ông ngủ, con mẹ nó ông còn không tin cơ? Ông không tin thì cứ đợi đó mà xem cho ông đây.”
Ngay đúng lúc này, từ phía xa truyền tới một giọng nói trêu tức, là của Long Tuấn Hạo. Cái đầu trọc to bóng loáng đó vô cùng dễ thấy trong màn đêm. Sau khi được ánh đèn chiếu vào lại càng trông vô cùng sáng chói.
“Mẹ nó không phải cậu cũng mất ngủ cùng ông đây hay sao?” Đức Khánh cắn răng, xoay người lại chửi ầm lên.
“Hai mươi vạn chiến sĩ của ông đây, cứ mỗi lần lại mười nghìn chiến sĩ thay nhau lên. Ông có tin, suốt hai mươi tư giờ luân phiên nhau, có thể khiến ông tức đến tinh thần hỗn loạn, nội tiết mất cân bằng hay không?” Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng, chỉ vào mũi Đức Khánh và chửi.
Một câu nói thôi, ông đây có nhiều người, lại còn đoàn kết, ông lấy cái gì mà đấu với tôi chứ?
Đức Khánh tức đến cả người run rẩy, lạnh giọng quát: “Có gan thì cậu tới doanh địa của tôi rồi đánh một trận với tôi đi.”
“Ha ha, rồi sẽ có ngày đó thôi, ông cứ đợi đi.” Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng, rồi xoay người lên xe rời đi.
Một đêm đó, khu vực Nam Cương xem như vô cùng náo nhiệt. Cứ cách một hai tiếng, sẽ lại có những tiếng súng dồn dập và mãnh liệt truyền tới.
Long Tuấn Hạo đã tuyên bố rõ ràng đây là muốn khiến bọn họ không thể ngủ bình yên được. Nhưng bọn họ thật sự chỉ có thể bị anh ta dắt mũi mà đi. Cho dù bọn họ biết rõ, đám người Long Tuấn Hạo chỉ đang xả súng vào không khí, nhưng bọn họ có thể làm thế nào được đây?
Lỡ như Long Tuấn Hạo đột nhiên dẫn người xông tới đây thì sao?
Cho nên, mỗi khi tiếng súng vang lên, bọn họ vẫn ngồi bật dậy. Hoàn toàn không có cách nào có thể nghỉ ngơi yên ổn được.
Một đêm đã trôi qua như vậy.
Sự dày vò suốt cả một đêm này chỉ có bản thân chiến sĩ Nam Cương mới hiểu rõ.
Mà những chiến sĩ biên cảnh Việt Nam đang trực ca đó, thì lại tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình này.
Cái đó phải gọi là trút giận!
Bị cường đạo Nam Cương bắt nạt nhiều năm như vậy, những cường đạo Nam Cương này vì khiêu khích chiến sĩ biên cảnh, mà đã sử dụng vô số cách ghê tởm.
Mà một đêm này, bọn họ xem như đã bị Long Tuấn Hạo mang đến cảm giác ghê tởm rõ rành rành.
…
Cảnh nội.
“Ông Trần, đêm qua Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đã chia hai mươi vạn chiến sĩ dưới tay thành hai mươi tiểu đội.”
“Mỗi đội ngũ mười nghìn người, luân phiên nhau làm nhiệm vụ, không ngừng xả súng ầm ầm ở khu vực sát biên giới của cường đạo Nam Cương.
“Cường đạo Nam Cương hoảng sợ trong lòng, tinh thần căng thẳng, bây giờ mắt của người nào cũng như gấu trúc.”
Những tin tức tình báo truyền tới, khiến ông Trần nghe mà không nhịn được cười.
“Ha ha ha ha! Lợi hại, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!” Ông Trần nghe thấy báo cáo chiến trận ở Nam Cương, không nhịn được mà bật cười.
“Bây giờ đánh giặc đều đánh như vậy sao? Thời đó của chúng ta, trên cơ bản đều là mạnh mẽ đánh, nhiều nhất cũng chỉ là đánh mai phục hay chiến gì đó. Loại phương pháp ghê tởm chết người khỏi đền mạng này, đừng nói nữa… thật đúng là rất thú vị!”