Đây là lời chúc phúc mà bà cụ Kim dành cho cô và Cao Phong.
Cao Phong đã được bà cụ Kim hoàn toàn chấp nhận rồi.
Bất kể thế nào, bất kể thời gian qua đã xảy ra những gì, chuyện mà Cao Phong hứa với cô, thật sự đã làm được rồi. Anh nói muốn vào ngày sinh nhật cô khiến bà cụ Kim tự mình nói lời chúc phúc cho hai người họ. Cao Phong không hề nuốt lời. Người nhà vẫn luôn không chấp nhận mối tình này của cô. Lúc này đã chịu chấp nhận họ, chúc phúc cho họ. Vậy thì còn có chuyện gì có thể hiến cho Kim Tuyết Mai vui hơn chuyện này được nữa? “Cháu cảm ơn. Cháu cảm ơn bà nội.” Kim Tuyết Mai vui mừng đến rơi lệ, nở ra nụ cười xinh đẹp kiều diễm trên môi.
Mà vào lúc này, Kim Ngọc Hải đẩy Kiều Thu Vân ra, lạnh giọng nói: “Nên làm thế nào thì bà tự biết đấy.”
Khuôn mặt già nua của Kiều Thu Vân đỏ lên, có chút không biết phải làm sao mà bước chân về phía trước, hét lên với đài cao chín mét: “Tuyết Mai, Cao, Cao Phong… Mẹ cũng mong hai con hạnh phúc.
“Mẹ.” Kim Tuyết Mai lại lần nữa bật khóc.
Bà cụ Kim và Kiều Thu Vân, hai người này là người mà Kim Tuyết Mai muốn có được sự chấp nhận của bọn họ nhất.
Mà lúc này, hai người đều đã thể hiện ra thái độ của bản thân.
Giọt nước mắt lặng lẽ chầm chậm rơi xuống, dường như những ấm ức trong ba năm nay của cô đều đã được gột rửa toàn bộ.
Hôm nay là ngày mà Kim Tuyết Mai vui nhất, là ngày cảm động nhất, cũng là ngày khó quên nhất của cô. Thậm chí, so với ngày mà Kim Tuyết Mai giao bản thân hoàn toàn cho Cao Phong còn khó quên hơn ngàn lần.
“Quà của bọn họ đều đã tặng xong rồi, anh cũng đã chuẩn bị cho em một món quà.” Cao Phong cười nói.
“Quà, quà gì a? Những thứ này đã là đủ rồi.” Kim Tuyết Mai vô thức hỏi.
“Không!” Cao Phong chầm chậm lắc đầu, sau đưa mắt nhìn ra xa, cười nói: “Vẫn chưa đủ.”
Sinh lễ anh còn nợ cô khi kết hôn đến giờ Cao Phong vẫn chưa trả cho cô.
“Mang lễ lên!” Lâm Vạn Quân trầm giọng nói lớn.
Đám đông lần nữa tách ra, có không dưới ba mươi vệ sĩ mặc áo đen, trên tay xách theo hai vali số, đi về giữa quảng trường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng bà cụ Kim đã hiểu rõ, không kìm được mà lộ ra nụ cười.
Còn đảm người Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân đều ngần người. Cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng năm đó khi Cao Hải Trì tặng quà cho nhà họ Kim. Có điều, những vali số màu bạc này khác biệt rất lớn với những cái mà ngày hôm đó đám người Cao Hải Trì mang theo.
Trên vali ngày hôm đó viết một chữ Cao.
Mà bên ngoài những chiếc vali ngày hôm nay là thống nhất viết một chữ Phong. Đúng vậy, hôm nay Cao Phong là muốn dùng tên của chính anh để trả phần sinh lễ này cho Kim Tuyết Mai.
Còn về nhà họ Cao, cái gọi là danh chính ngôn thuận… Sau lần Cao Phong trở về từ nhà họ Cao này thì đã không còn quá để tâm như vậy nữa rồi.
Lấy họ của anh, thêm tên của em.
“Cạch, cạch”
Ba mươi vệ sĩ áo đen không chút do dự mở vali số ra, những tập tiền xanh lập tức đập vào trong mắt tất cả mọi người.
“Ôi mẹ ơi! Là tiền! Là rất nhiều tiền!” Có người kinh ngạc hét lên.
Động tác của ba mươi vệ sĩ không dừng lại, liên tục cầm tiền ra ngoài.
Một lần là một cọc hai trăm triệu tiền mặt.
Một cọc hai trăm triệu tiền mặt nhìn giống như viên gạch xanh. Một cọc lại một bọc tiền, tất cả được đặt ngay ngắn với nhau, tạo thành một kim tự tháp khổng lồ. Hàng vạn người, tất cả đều vô cùng chấn động.
Cho dù là những xa xỉ phẩm và siêu xe nổi tiếng đắt đó trước đó thì cũng không thể khiến cho người ta chấn động bằng lượng lớn tiền mặt thế này.
Khoảnh khắc này, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên gấp gáp.
“Sinh lễ bằng tiền mặt, hai mươi sáu tỷ hai trăm tám mươi triệu!” Lâm Vạn Quân đọc lớn lại lần nữa.
Toàn hiện trường náo động!
Sinh lễ bằng hai mươi sáu tỷ hai trăm tám mươi triệu là con số lớn thế nào chứ?
Mắt Kim Tuyết Mai càng mở lớn, hơn hai mươi sáu tỷ!
Còn nhiều hơn rất nhiều so với mười chín tỷ chín trăm tám mươi triệu ban đầu.
“Cao Phong, anh… Anh… Kim Tuyết Mai không biết nên nói thế nào mới được.. Dưới ánh đèn chiếu rọi, kim tự tháp được cây bằng hơn hai mươi sáu tỷ đó khiến bất cứ ai cũng không thể dời ánh mắt đi được.
“Anh từng nói, tất cả những thứ anh nợ em, anh đều sẽ trả lại cho em từng chút một.