Ánh mặt trời ở phía đông chiếu xuống, giống như khoác lên một lớp chiến bào màu vàng trên người những người này.
“Lạch cạch!”
Sau vài giây, bàn tay người thanh niên run rẩy, làm rớt kính viễn vọng xuống đất.
“Fuck! Cậu đang làm cái gì thế?”
Một cường đạo Tây Vực ở phía sau có chút không hài lòng.
Anh ta còn nghĩ đợi sau khi người thanh niên này xem xong thì anh ta cũng xem cho đoàng hoàng nữa đấy.
Kết quả bây giờ kính viễn vọng rơi xuống vỡ tan tành.
“Rất, rất, rất nhiều người!”
“Một trăm nghìn, không đúng, hai trăm nghìn, cũng không đúng…”
“Ít nhất có ba trăm nghìn người! Ba trăm nghìn người! Còn có xe tăng, có xe tăng!”
Mặt người thanh niên tái mét, sau đó anh ta trực tiếp quay người lại, chạy điên cuồng vào trong trại đóng quân.
Anh ta phải nhanh chóng báo tin tức này cho thủ lĩnh trong trại đóng quân.
Mấy trăm nghìn quân lính đó, điều này tuyệt đối không được xem thường.
“Cái gì mà mấy trăm nghìn, cậu nói cái quái gì thế?”
Người thanh niên ở phía sau vẻ mặt đầy hoang mang, hoàn toàn không biết rõ được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng người thanh niên không có thời gian để giải thích, anh ta đã xông thẳng vào trong trại đóng quân rồi.
“Bịch!”
Người thanh niên không kịp gõ cửa mà trực tiếp xong thẳng vào trong phòng trại đóng quân, anh ta ngã cái bịch xuống đất.
“Fuck! Ôi trời ơi, mẹ nó, tốt nhất cậu cho tôi một lý do để không giết cậu!”
Thủ lĩnh trại đóng quân đứng mạnh dậy, mắng chửi người thanh niên này.
“Thủ lĩnh, mấy, mấy trăm nghìn lận!”
Người thanh niên ngồi dưới đất, trừng to mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“What? Cậu đang nói cái gì vậy?”
Thủ lĩnh chau mày, cơn giận trong lòng càng tăng lên.
“Phía đông, phía đông có mấy trăm nghìn người lận!”
“Không phải người của Tây Vực chúng ta, toàn bộ là người ngoài đến.”
“Toàn bộ đã trang bị vũ khí, sắp đánh qua đây rồi!”
Người thanh niên hít thở sâu nhiều lần, mới tạm thời nén được cơn hoảng sợ trong lòng.
Thủ lĩnh nghe vậy thì sờ sau gáy, đúng vài giây sau, mới ồm ồm mắng quát: “Shit! Cậu giỡn cái quái gì vậy?”
“Thủ lĩnh, là thật đấy…”
“Chồng của người phụ nữ Việt Nam đó đưa người qua đây đánh rồi! Đây chắc chắn là người của bọn họ!”
Người thanh niên nuốt ngụm nước bọt, sau đó đứng dậy, nói với giọng hơi run.
Thủ lĩnh ngây người vài giây, sau đó cầm kính viễn vọng trên bàn đi ra phía ngoài.
Sau khi người thủ lĩnh này nhìn rõ cảnh tượng trong kính viễn vọng thì cả người anh ta cũng lập tức đơ ra.
Mấy trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cứ như vậy mà đứng một cách công khai ở khu vực phía đông của Tây Vực.
Không né không tránh, không có bất cứ giấu diếm nào.
Không kiêng nể mà nói cho tất cả người Tây Vực biết, ông nội Phong Hạo của mấy người, đến rồi đây!
“Oh my god! Oh my god!”
“Tôi phải đi liên lạc với đồng minh của chúng ta, các người trông chừng bọn họ trước đi.”
Người thủ lĩnh này hoảng hồn, bỏ kính viễn vọng xuống chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Tình cảnh như thế còn xảy ra ở rất nhiều trại đóng quân khác.
Tây vực rộng lớn như vậy, từ đông sang tây, có vô số thế lực và Quân đoàn lính đánh thuê dựng trại đóng quân ở đây.
Chỉ nói khu vực của một nửa phía đông đã có mấy chục, trăm doanh trại rồi.