“Cực khổ rồi!” Cao Phong nghiêm túc nhìn vào Cao
Quang Minh.
“Vì cậu chủ Phong, chết cũng không tiếc!” Cao Quang Minh cũng nghiêm trang trả lời.
“Anh không nên tới gặp tôi vào lúc này” Cao Phong xoay người sang chỗ khác. Cao Quang Minh vội vàng nói: “Tôi đã làm xong tất cả các ngụy trang, cậu cứ yên tâm đi! Cậu có gì muốn biết, tôi nhất định trả lời hết không chút giấu diếm.”
“Hiện tại có bao nhiêu lực lượng?” Lúc này Cao Phong hỏi, anh tin tưởng Cao Quang Minh có thể hiểu được ý của mình.
Người có thể được ông Lâm nhìn trúng mà còn cực kỳ tin tưởng, tuyệt đối không phải dạng tầm thường.
“Bỏ qua bọn họ Cao Kim Thành ở thành phố Hà Nội, bên này còn có một trăm tám mươi sáu người, trong đó có tám mươi người đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài”
“Số lượng này chính là thuộc hạ của tôi, ông Lâm có sắp xếp thêm người nào nữa không thì tôi cũng không rõ lắm.” Cao Quang Minh không chút do dự mà trả lời.
“Ừ, anh đi đi, để tránh khiến người ta chú ý” Cao Phong thản nhiên xua tay.
Cao Quang Minh cũng biết chuyện này không phải việc nhỏ, lập tức vội vàng nói: “Cậu chủ Phong, nơi đây. Không nên ở lâu đâu! Cậu nhất định phải cẩn thận.”
“Chúng tôi chờ cậu chủ Phong gọi về!”
Nói xong lời này, Cao Quang Minh không có bất kỳ do dự nào, xoay người rời đi.
Cao Phong đứng thẳng tại chỗ không nói lời nào.
Cao Quang Minh nói, nơi đây không nên ở lâu, Cao Phong tự nhiên có thể hiểu được hàm ý của những lời này.
Nếu nói không khoa trương thì nhà họ Cao lúc này có rất nhiều người đều muốn anh phải chết
Tốt nhất là, chết ở bên ngoài mới tốt.
Chỉ có như vậy, những người đó mới có cơ hội tranh đoạt vị trí gia chủ, mới có thể lớn mạnh hơn nữa.
Cao Phong thân là dòng chính của nhà họ Cao, bẩm sinh đã có được ưu thế, lại là người thừa kế danh chánh ngôn thuận. Mà những kẻ dùm trăm phương ngàn kế kia, thủy chung cũng chỉ là chi thứ mà thôi.
Cao Phong không chết thì chung quy bọn chúng vẫn đứng ở bậc thấp hơn. Cho nên, Cao Phong cũng có thể đoán được một phần ý định của bọn chúng.
Nhưng mà, Cao Phong cũng không e ngại.
Ở trên hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao này, còn chưa có kẻ nào dám làm Cao Phong anh bỏ mình, mặc dù bọn chúng đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một khi Cao Phong gặp chuyện không may ở nơi này, vậy thì nhất định sẽ khiến cả nhà họ Cao tức giận.
Cao Phong trở về lần này, quả thật không chuẩn bị làm động tác gì lớn cả. Nhưng, cũng sẽ không như một kẻ trộm, chật vật rời đi nơi này.
Cao Phong anh, đứng ở nơi này chờ, người nào muốn gặp anh thì tự nhiên sẽ tới đây.
Thời gian một ngày đã trôi qua.
Những kẻ chờ đợi Cao Phong tiến đến thăm viếng, từ mặt trời mọc đợi cho tới mặt trời lặn, từ bình minh đợi đến bầu trời tối đen, cũng không có đợi được bóng dáng của Cao Phong.
Mà Cao Phong lại đóng cửa không ra bên ngoài, lẳng lặng chờ ở trong nhà.
Ngay cả ăn cơm, cũng là người hầu đưa đến tận Quả nhiên, vẫn có người không nhẫn nại được, đi tìm phòng. đến Cao Phong trước.
Đối mặt những người này, thái độ của Cao Phong thoạt nhìn thì cực kỳ tự nhiên, nên cười thì cười, nên lạnh nhạt thì lạnh nhạt.
Không có bất kỳ khác thường gì so với ba năm trước đây,
Mà những người này, đối với Cao Phong mà nói, có cũng được không có cũng không sao.
Anh đang đợi, người muốn gặp chân chính.
Quả nhiên, chín giờ tối, người nên tới cũng đã tới rồi.
Cao Phong ngồi ngay ngắn bên trong gian phòng, cửa phòng trước mặt mở rộng, trước mặt là ly trà đại hồng bào thấm vào ruột gan.
Cũng chỉ có ở nhà họ Cao, mới có thể thưởng thức được loại đại hồng bào cao cấp nhất này.
Chín giờ mười phút, một bóng người to lớn xuất hiện ở cửa.
Cứ như một hồn ma, thậm chí không phát ra bất cứ tiếng bước chân nào. Thanh niên này mặc trên người một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cực kỳ vừa người.
Anh ta có tướng mạo đường đường mày kiếm mắt sáng, trong những hành động tầm thường cũng lộ ra một loại khí chất không rõ.
Giờ phút này, anh ta cứ bình tĩnh đứng ở cửa như vậy.
Những người làm của nhà họ Cao khi nhìn thấy Cao Phong đều lập tức cung kính chào hỏi.