Đúng lúc ấy thì Cao Phong chậm rãi đi đến, nói với Long Tuấn Hạo.
Cao Phong lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn chẳng có gì khác so với bình thường.
“Vâng, tôi biết rồi.” Long Tuấn Hạo vội vàng gật đầu.
Sau đó, Long Tuấn Hạo gọi hai người trợ thủ tới rồi sắp xếp mọi việc đâu vào đó.
Hai người phụ tá dẫn theo những binh sĩ Phong Hạo từ từ sa thải những vệ sĩ nhà họ Cao kia.
Tóm gọn lại là, nơi này, chắc chắn là không thể để bọn họ ở lại.
“Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi không muốn đi đâu! Để chúng tôi ở lại đây đi.”
“Đúng đó cậu chủ Cao Phong, vừa rồi tôi cũng không có nổ súng mà.”
Trong quá trình sa thải, vẫn còn nhiều người không ngừng cầu xin tha thứ, muốn Cao Phong cho họ ở lại đây.
Nhưng mà, sao có thể được chứ?
Cao Phong từ đầu đến cuối đều đứng im không nhúc nhích, giống như là chẳng nghe thấy gì vậy, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Không giết bọn họ, coi như đã là ân huệ lớn nhất của họ rồi.
Thấy thái độ này của Cao Phong, những vệ sĩ còn sót lại kia của nhà họ Cao cũng biết chuyện không thể thành, chỉ đành yên lặng cúi đầu rời đi.
“Cậu chủ Phong, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Có phải nên cử hành nghi thức kế thừa vị trí gia chủ hay không? Tôi biết cậu rất mệt mỏi, cũng không thích những thứ lễ nghi phiền phức này.”
“Nhưng nhà họ Cao có nguồn gốc khổng lồ, những nghi thức kia chẳng những nên có, mà còn là phải có.”
Lâm Vạn Quân nhìn một người làm của nhà họ Cao ở phía xa xa, sau đó nói với Cao Phong.
“Cái này không cần gấp gáp đâu, để tôi sắp xếp mấy chuyện sau này trước đã.”
Trong một thoáng, không khí trên đảo, trở nên vô cùng khẩn trương.
“Đừng lo lắng quá, đưa kính viễn vọng cho tôi.” Cao Phong xua tay, cầm kính viễn vọng, nhìn ra phía xa ngoài hải vực.
Sau hơn mười giây, Cao phong cười.
“Không có việc gì, huỷ bỏ tình trạng chuẩn bị chiến đấu! Là người của chúng ta.” Cao Phong xua tay.
“Gì cơ? Người của chúng ta?”
Long Tuấn Hạo ngạc nhiên, cầm kính viễn vọng lên nhìn.
Bây giờ đã chiến đấu thắng lợi, Cao Phong còn muốn làm cái gì sao?
Chẳng qua là Cao Phong đã nói thế, cho nên mọi người, cũng lặng lẽ xóa bỏ sự cảnh giác.
Rất nhanh, hai chiếc tàu biển cỡ lớn loại chở khách chạy định kỳ đã chậm rãi đỗ cạnh bờ.
Đến lúc đó, đám người Long Tuấn Hạo mới thấy rõ, thì ra bên trên tàu biển chở khách này, có một lá cờ nhỏ nhìn không có gì đáng chú ý.
Trên đó viết bốn chữ lớn, Tập đoàn Hà Đô.
Nhìn thấy lá cờ này, đám người Long Tuấn Hạo thở phào.
Bởi vì đối với họ mà nói, tập đoàn Hà Đô, không tính là xa lạ.
Người phụ trách bên phía Việt Nam của tập đoàn Hà Đô là Lý Khải Kiệt, quan hệ của anh ta với Cao Phong cũng coi như là không tệ.
Lúc này Cao Phong tiến lên, đi đến bên bờ tiếp đón.
“Anh Phong, chúc mừng thắng lợi!”
Lý Khải Kiệt mặc đồ vest màu xám tro được cắt may tỉ mỉ thủ công, đi ra cửa khoang đứng trên boong tàu, cười ha ha với Cao Phong
Nhìn tình hình trước mắt, đương nhiên là ông ta hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Ngài Jason vất vả rồi.” Cao Phong đi lên hai bước.
“Ha ha, không thể giúp cậu cầm súng chiến đấu, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi vẫn làm được.”
Lý Khải Kiệt đi xuống, không chê Cao Phong cả người toàn máu, ôm Cao Phong kiểu tây.
“Đồ vật kia, có mang theo không?” Cao Phong xoa tay.
“Đương nhiên rồi, đồ cậu Phong cần, tôi chuẩn bị xong từ mấy hôm trước rồi.”
Lý Khải Kiệt cười, vẫy vẫy tay ra hiệu với hai tàu biển chở khách.
“Rầm!”
Người bên trong mở khoang chứa hàng của tàu biển chạy định kỳ ra, để lộ ra đồ vật bên trong.
Nhìn thấy thứ bên trong, mọi người đều ngạc nhiên.