Vì thế ở đây, ngay sau khi mặt trời mọc lên, những tia nắng ấm áp ngay lập tức đã lan tỏa ra khắp vùng đất rộng lớn.
Cao Phong đứng trên tầng ba của tháp canh, hai tay nắm vào lan can, mắt hướng nhìn về phía đông.
Ngay sau khi kết thúc trận chiến tối qua, lập tức đã xảy ra một trận mưa lớn kèm sấm chớp.
Dường như Chúa trời cũng không thể chịu đựng được sự chết chóc này.
Rốt cục, cả vạn người bị chém giết, máu chảy ra đều hòa cùng đất cát, trở thành bùn lầy.
Mùi máu tanh nồng nặc lan ra cả hơn chục km.
Tối qua, giữa sấm chớp, mây đen giận giữ kéo đến, mưa lớn đột ngột đổ xuống.
Máu tươi trên mặt đất bị nước mưa rửa trôi, cuốn lại thành dòng, lan ra tứ phía.
Sau đêm mưa lớn, vết máu đã được rửa sạch.
Hôm nay mặt trời mọc lên cao, dường như điềm báo trước lại bắt đầu một chu kỳ khác.
Cao Phong hai tay vịn vào lan can, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp điếu thuốc, ánh mắt và sắc mặt đều vô cùng bình tĩnh.
Bên trái một con dao thép đẫm máu, vết máu trên đó đã đông đặc lại.
Bên phải, một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một ly rượu vang tuyệt đẹp, màu đỏ như máu tươi.
Từ độ cao này, anh có thể bao quát được toàn bộ doanh trại của khối tập đoàn Vũ Nặc.
Lúc này, người ra người vào doanh trại, chiến sĩ không ngừng bận rộn.
Cao Phong khẽ quay đầu, nhìn sang nơi xảy ra trận đấu đêm qua.
Đưa mắt nhìn, tất cả đều là một màu đỏ, một màu máu đỏ.
Cho dù là bùn đất, cỏ, tất cả doanh trại đều bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Lúc này, rất nhiều binh lính đang đào hố để chuẩn bị chôn thi thể của những tên cướp Nam Cương.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết, phải cần đến bao nhiêu máu tươi mới có thể nhuộm đỏ được hai ba mươi phân độ sâu dưới lòng đất.
Xung quanh, xác chết chất đống như núi, những đoạn tay chân bị chặt đứt nhiều vô số kể.
Cao Phong chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang, xung quanh khóe miệng ửng hồng.
“Anh Phong, anh đang nghĩ gì vậy?”
Liễu Tông Trạch nâng ly rượu lên, khẽ hỏi.
Cao Phong khẽ lắc đầu, một lúc sau chỉ tay về phía xa nơi có vô vàn xác chết đẫm máu.
“Tông Trạch, nhìn đi.”
“Trên thế giới này, vốn dĩ không có ai trời sinh đã là vai chính, cũng chẳng có ai sinh ra đã là kẻ mạnh.”
“Tất cả những kẻ mạnh, đều phải dẫm lên vô số thi thể của những kẻ yếu, leo lên được vị trí vạn người nể sợ, mới có thể trở thành kẻ mạnh.”
Ẩn sâu trong mắt Cao Phong một dòng suy tư dằng dặc, lời anh nói ra khiến Tông Trạch suy nghĩ rất lâu.
Tông Trạch lắc nhẹ ly rượu, nói: “Anh Phong, em chỉ biết, chỉ có khiến bản thân mạnh mẽ hơn mới không bị người khác giẫm đạp lên.”
“Chúng ta không thể thay đổi thế giới này, cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ của người khác, chỉ có thể tự thay đổi chính bản thân mình.”
“Chỉ cần có thể bảo vệ được những người thân mình, cho dù bản thân có biến thành gì đi nữa, tôi cũng không hối hận.”
Liễu Tông Trạch khẽ gật đầu, nhìn về phía mặt trời đang từ từ lên cao.
“Thay đổi bản thân…”
Cao Phong khẽ gật đầu, tự lẩm bẩm.
“Đúng thế! Thay đổi bản thân.”
Liễu Tông Trạch từ từ quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Cao Phong.
Cao Phong và Liễu Tông Trạch nhìn nhau một hồi lâu, mới từ từ quay lại.
“Không cần khuyên tôi, tôi bây giờ đâu có yếu đuối như vậy.”
“Tôi cũng không mong thay đổi thế giờ, nhưng bất kể kẻ nào dám đe dọa đến sự an toàn của người thân thì tôi nhất định không dễ dàng tha cho hắn.”
“Nói với cậu những điều này, chỉ là muốn…”
“Tất cả những kẻ mạnh, vố được định sẵn là phải dẫm lên vô số thi thể của những kẻ yếu.”
“Tất cả kẻ yếu chỉ có thể trở thành bàn đạp cho người khác.”
“Mà tất cả những gì tôi làm, đều là vì không muốn bản thân tôi và các cậu phải trở thành bàn đạp cho kẻ khác. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Cao Phong nâng ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly của Liễu Tông Trạch.