Liễu Tông Trạch chửi thề một tiếng, dùng lực đẩy cả hai bên nhưng không có tác dụng, liền khom lưng chuẩn bị ôm cả chiếc xe lăn lên.
Nhưng lúc đó đã muộn, mười mấy binh sĩ nhà họ Cao đã trực tiếp phi đến, đá Liễu Tông Trạch sang một bên.
Liễu Tông Trạch ngồi trên đất, nhặt một khẩu súng ở gần đó, bắn điên cuồng về phía binh sĩ nhà họ Cao.
Từ góc độ của anh ta, tất nhiên có thể tránh làm tổn thương đến bà cụ Cao.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Súng nổ liên tiếp mấy tiếng, mấy binh sĩ nhà họ Cao ngã gục xuống đất.
Nhưng bà cụ Cao lại bị bắt ngược trở về.
“Mẹ kiếp”
Liễu Tông Trạch chửi thề một tiếng, biết là việc không thành liền nhanh chóng quay người chạy về.
Nếu anh ta không chạy nhanh thì cũng sẽ bị Cao Anh Hạo bắt được, lại có thêm một uy hiếp nữa đối với Cao Phong.
“Anh Phong, tôi xin lỗi, tôi đã không làm được việc”
Liễu Tông Trạch quay về, mặt mũi tràn đầy hổ thẹn.
“Cậu đã làm rất tốt rồi.”
Cao Phong đưa tay vỗ vỗ vai Liễu Tông Trạch, nhìn Cao Anh Hạo không nói gì.
Còn Lâm Thục Lan đang thở hổn hển đứng đằng sau Cao Phong.
Len lén nhìn Cao Phong, không thấy anh nói gì với mình, lại nhịn không được khẽ thở dài.
Giờ đây Cao Phong đứng trước mặt Lâm Thục Lan đã trưởng thành, trở thành một nam tử hán chân chính với bờ vai rộng lớn vững chãi.
Đứng đằng sau anh đương nhiên sẽ nảy sinh cảm một loại cảm giác an toàn không thể nói rõ được.
Cao Anh Hạo bước lên phía được, tiếp tục rút con dao găm ra, trực tiếp kề lên cổ bà cụ Cao.
Vẻ mặt điên cuồng, như đang muốn phát điên!
“Mày là đồ khốn! Dù gì đó cũng là bà nội của mày.”
“Mày cũng được tính là nhánh phụ của nhà họ Cao, nhưng từ lúc nhỏ, bà ấy đối xử với mày lúc nào cũng tốt hơn so với cậu Kình Thiên!!”
Lâm Vạn Quân tức run người, chỉ thẳng Cao Anh Hạo phẫn nộ lên tiếng.
“Ha ha, đừng nhiều lời! Không phục ư? Vậy bọn mày có thể đến đây giết tao mà!”
Cao Anh Hạo hiện tại gần như không còn tức giận nữa, trên khuôn mặt anh ta ngập tràn sự vui sướng thoải mái.
Mất đi một Lâm Thục Lan thì sao chứ?
Chỉ cần bà cụ Cao còn nằm trong tay anh ta, tất nhiên anh ta vẫn có thể uy hiếp được Cao Phong.
“Mày!” Lâm Vạn Quân giận run người.
Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói đạo lý: “Tao chống lại cả thế giới, cũng là một thằng bất hiếu, còn bọn mày đều rất có hiếu đúng không?”
“Cao Kình Thiên, mày có hiếu lắm sao? Hiện tại tao có thể lập tức giết chết bà nội mày, nếu như mày có hiếu có lẽ không muốn nhìn thấy bà của mày chết chứ? Ha ha.”
Cao Anh Hạo bật cười lớn sau khi nói xong, trốn sau lưng bà cụ Cao, con dao vẫn đang kề chặt trên cổ bà.
Như vậy cứ cho là có người muốn bắn hắn ta đi chăng nữa, cũng phải cân nhắc độ nhắm bắn chính xác của mình.
“Nói gì đi chứ, Cao Kình Thiên, để toàn bộ người nhà và người làm của nhà họ Cao nhìn xem mày có thật sự hiếu thuận hay không?”
“Có thật sự thanh cao hơn Cao Anh Hạo tao không? Nào!” Khuôn mặt Cao Anh Hạo tràn ngập sự ngạo mạn điên cuồng, gào thét về phía Cao Phong.
Long Tuấn Hạo hơi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói: “Mẹ nó, bớt ở đây mà nói chuyện đạo lý đi.”
“Ha ha, Cao Kình Thiên, quản lý cho tốt đám tay sai của mày vào! Tao cho mày ba mươi giây để suy nghĩ!”
“Chỉ cần mày ngoan ngoãn đi đến trước mặt tao, để tao kề dao vào cổ thì tao sẽ tha cho bà ta một con đường sống.”
“Nếu không thì tao sẽ giết bà ta ngay lập tức.” Ánh mắt Cao Anh Hạo lạnh như băng, nhìn anh ta hiện tại giống như một con quỷ khát máu.
Đám người nhà họ Cao và binh sĩ nhà họ Cao đằng sau anh ta đều bày ra một mặt lạnh nhạt thờ ơ, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi cục diện xung quanh.