“Dù sao hiện giờ mạng sống của cháu không chỉ thuộc về bản thân cháu nữa, mà còn thuộc về Tuyết Mai và hai bé con nhà cháu nữa.”
Lâm Vạn Quân nghe vậy thì gật gật đầu.
Chuyện Kim Tuyết Mai mang thai song sinh thì ông ta cũng đã biết rồi.
Dù sao chuyện khiến cho người ta vui mừng khôn xiết như vậy, Cao Phong cũng không hề muốn giấu.
“Cậu Phong, cậu không muốn đi, vậy thì đừng đi.”
Lâm Vạn Quân dừng lại khoảng hai giây, sau đó nói thẳng.
Câu trả lời này lập tức khiến Cao Phong sững người.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng Lâm Vạn Quân sẽ khuyên nhủ bản thân một hồi.
Dù sao, có nói thế nào thì ban đầu Lâm Vạn Quân và ông cụ nhà họ Cao đều là lính xuất ngũ.
Cho nên Cao Phong cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ có cảm tình đặc biệt với quân đội. Đối với sự an nguy của Việt Nam, chắc chắn lại càng xem trọng hơn.
Theo lý mà nói, Cao Phong có cơ hội có thể gia nhập quân đội, phục vụ cho đất nước, đáng lẽ Lâm Vạn Quân phải cảm thấy vui mừng và yên tâm mới đúng.
Nhưng Lâm Vạn Quân lại nói Cao Phong không muốn đi thì đừng đi, không hề có chút suy nghĩ khuyên nhủ, mà ngược lại khiến cho Cao Phong có phần cảm thấy khó hiểu.
“Lão Lâm Quân, chú không khuyên cháu đi sao?” Cao Phong nhíu mày hỏi lại.
“Sao tôi lại phải khuyên cậu chủ đi?” Lâm Vạn Quân lần nữa hỏi vặn lại.
Một câu hỏi của Lâm Vạn Quân lại khiến cho Cao Phong nghẹn lời.
“Nhưng mà, nếu cháu không đi thì thứ đợi cháu chính là sự trừng phạt của phía trên. Họ muốn thẳng tay giết chết cháu.”
Cao Phong thở dài, nói ra hai con đường mà ông Trần đưa ra cho anh chọn.
“Ha ha ha! Cậu Phong, cả thế giới này, ai có thể giết cậu? Ai dám giết cậu?”
Lâm Vạn Quân đột nhiên cười lớn ha ha, giọng điệu rất tự tin mà nói.
Câu này lại lần nữa khiến cho Cao Phong vô cùng mơ hồ.
“Lão Lâm Quân, lời này của chú là có ý gì? Chú đã biết chuyện gì rồi sao?” Vốn dĩ Cao Phong đang nhíu mày, hiện giờ mày nhíu lại càng chặt.
“Tôi chẳng biết chuyện gì cả. Nhưng điều duy nhất mà tôi biết chính là…”
“Ai cũng không thể giết được cậu. Muốn giết vậy, vậy phải giết tôi đây trước đã.”
Lâm Vạn Quân dừng lại một lúc rồi nói một câu như vậy.
Cao Phong sững người, anh lập tức hiểu được ý của Lâm Vạn Quân.
Ý của ông ta chính là, nếu như Cao Phong bị xử chết, Lâm Vạn Quân nhất định sẽ không ngồi yên.
Cho dù phải cược cả cái mạng cũng không tiếc!
Cao Phong không hề hoài nghi câu này của Lâm Vạn Quân.
Từ trước đến giờ anh đều không nghi ngờ sự trung thành của Lâm Vạn Quân đối với mình.
“Chú Quân, chỉ là chuyện này đã liên lụy đến quá nhiều người rồi.”
“Bây giờ cháu cũng không quyết định được, nên muốn nhờ chú nghĩ giúp cháu.”
Cao Phong hơi lắc đầu, giọng nói mang chút mơ hồ.
Lúc này căn bản anh không biết phải đi theo con đường nào.
“Ông Trần có nói cho cậu đi đến nơi nào không?” Lâm Vạn Quân trầm ngâm vài giây, sau đó đột nhiên hỏi.
Cao Phong nghĩ một lúc, trả lời: “Chưa nói, cháu cũng không hỏi.”
Lâm Vạn Quân khẽ gật đầu, trong lòng tính toán chuyện gì đó.
“Chú Quân, sao chú đột nhiên hỏi vấn đề này?”
“Đi đến những nơi khác nhau, còn có ý nghĩa đặc biệt nào sao?”
Cao Phong thấy Lâm Vạn Quân im lặng thì chủ động hỏi một câu.
Lần này, Lâm Vạn Quân đã im lặng gần mười giây mới chậm rãi mở miệng.
“Cậu Phong, bây giờ trong đầu tôi cũng hơi loạn.”
“Thế này đi, cậu xử lý hết công việc ở Thành phố Hà Nội rồi đến đây, hai ngày này tôi cũng phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”
“Đợi cậu qua, tôi lại nói cho cậu nghe.”
Lâm Vạn Quân im lặng thật lâu, sau đó mới nói những lời này.
Cao Phong ngây ra, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.