“Cạch cạch!”
Liễu Tông Trạch được Cao Mỹ Lệ ôm ở trong lòng, trên mặt chảy ra hai hàng nước mắt.
“Em muốn ở bên anh, nhưng em không thể không ra ngoài.”
Cao Mỹ Lệ lau nước mắt trên mặt, sau đó nhẹ nhàng đặt Liễu Tông Trạch lên trên ghế so pha.
“Thực ra, em cũng rất yêu anh.”
“Đừng trách em nhé, em chỉ không muốn anh chính mắt nhìn thấy.”
Bàn tay Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng vuốt lên má Liễu Tông Trạch, hôn nhẹ lên môi anh rồi xoay người bước xuống lầu.
Trước khi xuống lầu, cô ta vẫn không quên thổi tắt những ngọn nến.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
“Cạch!”
Cửa phòng đóng lại, Cao Mỹ Lệ nhanh chân bước xuống, chạy thẳng ra ngoài.
“Chị Lệ, sao rồi, đã xử lý xong chưa?”
Trong bóng đêm lập tức xuất hiện đám người Thuận Hiếu Hòa, tổng cộng có mười ba người.
“Xử lý xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cao Mỹ Lệ quay đầu lại nhìn một cái rồi trầm giọng nói, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
“Chị Lệ, đợi một chút đã!” Đột nhiên có người gọi Cao Mỹ Lệ lại.
“Sao vậy?” Cao Mỹ Lệ nhíu mày.
“Ý của em là, hay là chúng ta giết Liễu Tông Trạch trước, không được sao?”
“Giết Liễu Tông Trạch trước, sau đó lại giết Cao Kình Thiên và Long Tuấn Hạo, bọn họ đều là ba vị tướng lớn, giết rồi chúng ta sẽ không còn thêm mối đe dọa nào nữa.”
“Tới lúc đó, chú Lực nhất định sẽ khen chúng ta làm việc rất tốt.” Thuận Hiếu Hòa hưng phấn nói.
“Bốp!”
Thuận Hiếu Hòa vừa dứt lời, liền bất ngờ bị Cao Mỹ Lệ tát thẳng vào mặt.
“Tôi làm việc không cần cậu phải can thiệp, hiểu không?” Cao Mỹ Lệ lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng ạ.” Thuận Hiếu Hòa có chút không phục, cúi gằm đầu xuống.
“Tôi nói cho cậu biết, phía Liễu Tông Trạch tôi sẽ tự xử lý, nếu cậu dám tự ý làm gì.”
“Cậu biết đấy, tôi sẽ cho cậu không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.” Cao Mỹ Lệ dùng giọng nói nham hiểm đe dọa.
Thuận Hiếu Hòa lại gật đầu, không dám nói thêm điều gì khác.
“Những người khác đâu?” Cao Mỹ Lệ thu lại ánh mắt sắc bén nói.
“Chị Lệ, những người khác đã lấy được vũ khí mạnh, đang tập trung ở địa điểm khác đợi chúng ta.”
“Lần này, tất cả người của chúng ta đều cùng hành động, tuyệt đối không nương tay.” Một tên thanh niên khác nhanh miệng nói.
“Được, đi thôi!”
Cao Mỹ Lệ gật đầu, sau đó nhanh chân lên xe.
“Brừm, brừm!”
Mười chiếc xe cùng khởi động và xuất phát.
Trong căn phòng trên lầu của tòa biệt thự.
Ở trong phòng có thể nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động ở bên ngoài.
“Phù.”
Trong không gian tối tăm của căn phòng truyền tới một tiếng thở dài.
Vốn dĩ đã bị chìm vào hôn mê, nhưng Liễu Tông Trạch lại từ từ đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn đoàn xe chầm chậm rời đi ở phía xa.
Sâu trong ánh mắt tràn đầy đau khổ.
….
Ngay lúc này.
Tại bãi sông ở ngoại ô thành phố Hà Nội.
Cao Phong cô đơn đứng ở bên bờ sông, tựa vào lan can ngắm nhìn sông nước xa xăm.
Sông nước cuồn cuộn, mặt nước mênh mông, giống như cùng với bầu trời nối liền bằng một sợi chỉ.
Nước sông đen kịt, thỉnh thoảng vang lên âm thanh sóng vỗ, như có vô số dã thú đang ẩn nấp trong màn đêm đen.