Lúc này giọng nói của Cao Phong nghe có vẻ như cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng đột nhiên đám người Long Tuấn Hạo lại hồi hộp lo sợ.
“Xong rồi.”
“Xong rồi, xong rồi.”
Những ai hiểu biết về con người của Cao Phong thì trong lòng họ đều sẽ xuất hiện hai chữ này.
Căm phẫn đến cùng cực thì mới có thể bình tĩnh như vậy được.
Đây gọi là trước khi bão táp ập đến thì bầu trời rất trong và mặt biển rất lặng.
“Không có…” Kim Tuyết Mai cúi đầu thanh minh.
“Anh muốn nghe lời nói thật. Bọn họ đã đối xử với em như thế nào?”
“Nói cho anh biết đi, không sao đâu.”
Cao Phong ráng kiềm chế ngọn lửa giận đang bốc lên cao ngùn ngụt ở trong lòng anh xuống rồi nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Đừng sợ, anh đã từng nói với em rồi. Anh mãi mãi là một anh hùng cái thế trong lòng của em.”
“Nói cho anh biết, anh sẽ vì em mà đòi lại công đạo.” Giọng nói của Cao Phong rất là dịu dàng giống y như là sợ sẽ kinh động đến Kim Tuyết Mai vậy.
Càng giống như là che chở một báu vật ở trên đời, cẩn thận không dám lớn tiếng quấy nhiễu.
Nghe được những lời nói dịu dàng đó của Cao Phong khiến Kim Tuyết Mai có cảm giác thật an toàn nên rốt cuộc cô cũng không không chế được bản thân mà bật khóc nức nở.
Trước mặt Cao Phong, Kim Tuyết Mai không cần phải che dấu sự yếu đuối của bản thân mà cô cứ thoải mái thể hiện những cảm xúc trong lòng cô.
“Bọn họ đánh em cũng không sao nhưng bọn họ còn muốn làm mất con của chúng ta.”
“Bọn họ đúng là súc sinh mà.” Kim Tuyết Mai nghiến răng ken két.
Bản chất của phụ nữ yếu đuối nhưng khi làm mẹ thì lại kiên cường mạnh mẽ.
Nhà họ Đặng có thể khinh thường cô thậm chí mắng cô, đánh cô thì cô vẫn chịu đựng được.
Nhưng nhà họ Đặng lại muốn giết chết cục cưng của cô và Cao Phong, về điểm này thì Kim Tuyết Mai tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho họ.
“Được, anh biết rồi. Không sao, không sao. Chúng ta về nhà thôi.”
Đôi bàn tay của Cao Phong từ từ nắm chặt lại, gân xanh phía trên mu bàn tay của anh giật giật và móng tay đâm sâu vào trong da thịt của anh.
Sau đó Cao Phong từ từ đỡ Kim Tuyết Mai dậy, một tay nắm thanh đao lên rồi từ từ đi về phía sau.
Bình tĩnh.
Lúc này thoạt nhìn Cao Phong có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng quan đao dài hai mét đã bị anh quăng xuống bây giờ lại được anh cầm lên trong tay.
Chiến đao lại được cầm lên lần thứ hai.
“Tuyết Mai.”
Diệp Thiên Long cũng lao đến định kéo bàn tay của Kim Tuyết Mai.
“Đứng yên đó.”
Cao Phong không hề thay đổi sắc mặt, giơ ngang cây đao trong tay chặn bước của Diệp Thiên Long.
Giống như không muốn để Diệp Thiên Long đụng vào Kim Tuyết Mai vậy.
Còn Diệp Thiên Long lại dường như không để ý đến điều đó, ông ta chỉ trợn to mắt lên khi nhìn thấy dấu bàn tay in trên khuôn mặt của Kim Tuyết Mai.
“Tôi đã kết hôn với Tuyết Mai hơn ba năm qua nhưng chưa bao giờ đánh cả đầu ngón tay của cô ấy.”
Nói xong những lời này Cao Phong liền chậm rãi đưa Kim Tuyết Mai ra phía sau để được đám người Long Tuấn Hạo bảo vệ.
“Nói cho tôi biết thái độ của cậu là sao chứ?”
Cao Phong từ từ quay người lại, một tay cầm chuôi đao rồi nhìn về phía Diệp Thiên Long.
Diệp Thiên Long nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kim Tuyết Mai, sau đó ánh mắt lại di chuyển về phía sau lưng của cô.
Nơi đó còn có một dấu chân rất lớn.
“Có phải bọn họ đạp lên bụng của em, sau đó em xoay lưng lại để ngăn chặn họ phải không?”
Lúc này Cao Phong cũng nhìn thấy được nên nhẹ nhàng hỏi.
Kim Tuyết Mai im lặng không nói gì.