Bởi vì nước Mỹ hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì có thể ra tay với Cao Phong.
Cho nên bình thường bọn họ cũng không dám tùy tiện đặt chân đến Tây Vực.
Từ trước đến giờ Cao Phong và nước Mỹ không có thù hằn, gần đây không oán hận, bọn họ dựa vào cái gì để nhắm vào Cao Phong?
Tây Vực là khu vực hỗn loạn, quy tắc mà nơi này đặt ra không chỉ hữu hiệu đối với Việt Nam. Việt Nam không thể tùy ý đặt chân đến đây, nước Mỹ của bọn họ cũng giống vậy.
Cho nên đây cũng là điều mà Cao Phong không nghĩ ra được.
Nước Mỹ cũng không đến mức làm ra những chuyện lôi kéo thù hận mãnh liệt thế này chứ?
Đến lúc đó chẳng phải bọn họ sẽ trở thành đối tượng công địch sao?
Cao Phong thò tay lấy một điếu thuốc ra, sau đó nhìn Trần Anh Thảo một chút rồi lại đặt điếu thuốc sang một bên.
“Cao Phong! Cháu gọi điện thoại cho ai đấy?”
“Cái gì nước Mỹ, cái gì Việt Nam, sao dì cứ cảm giác có chút mơ hồ vậy?”
Trần Anh Thảo thấy Cao Phong gọi điện thoại xong, cuối cùng vẫn không nhịn được sự tò mò trong lòng.
Bà ấy luôn cảm thấy sao Cao Phong nói chuyện làm việc cứ như mấy tên lừa gạt vậy.
Động một chút là liên quan đến vấn đề giữa các quốc gia, làm cho một thành viên mà từ trước đến giờ vẫn luôn ở dưới chót của xã hội như Trần Anh Thảo thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Có thể bên kia sẽ cho người sang đánh cháu cho nên cháu phải đề phòng một chút.”
Cao Phong vừa lái xe vừa trả lời một câu.
“Hả?”
Sau khi Cao Phong nói ra những lời này, Trần Anh Thảo lại càng thêm mờ mịt.
Đây giống như khi đang nói chuyện phiếm với người khác, vốn rất bình thường nhưng đột nhiên đối phương nói Tổng thống của một quốc gia nào đó muốn đến tìm anh ta ăn cơm vậy!
Ai sẽ tin vào những chuyện thế này chứ?
Cho dù là nói đùa thì cũng cũng không thể đùa như vậy chứ!
Cao Phong có thân phận gì mà có thể có tư cách để bên kia vận dụng quân đội đề ra tay đối phó với anh?
“Tại sao họ lại đánh cháu?”
“Cao Phong! Cháu nói thật với dì đi, rốt cuộc cháu đang làm gì vậy?”
Trần Anh Thảo trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía Cao Phong.
Ở trong lòng Trần Anh Thảo, Cao Phong vẫn luôn là cậu con trai của bà ấy.
Mà bây giờ bỗng nhiên bà ấy phát hiện rằng bà ấy thật sự hiểu biết rất ít về Cao Phong.
Hai mươi năm trôi qua, lúc trước đứa bé nằm trong tã lót và gào thét đòi bú kia cũng đã trở thành một người đàn ông chân chính.
Anh làm rất nhiều chuyện cũng khiến Trần Anh Thảo phải ngạc nhiên và khâm phục không thôi.
“Thật sự là… Cháu cũng không làm gì cả. ”
“Chỉ là dẫn theo ba trăm ngàn người đi đánh Tây Vực, hình như còn giết một số người.”
Cao Phong tiện tay đảo tay lái, giọng điệu không thèm để ý trả lời.
“Cái gì?”
Trần Anh Thảo vốn trợn to hai mắt, lần thứ hai mở to không ít.
Cũng không làm gì cả…
Chỉ là dẫn theo ba trăm ngàn người đi đánh Tây Vực ư?
Trần Anh Thảo từng đoán rằng có lẽ bối cảnh của Cao Phong có chút không tầm thường.
Nhưng bà ấy thật sự không ngờ rằng thân thế của anh lại khủng bố như vậy.
Điều này thật sự không thực tế! Quá khó tin!
Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của những người bình thường như Trần Anh Thảo.
“Cao Phong! Cháu đừng đùa giỡn với dì, chuyện này làm cho người ta quá…”
Mặc dù Trần Anh Thảo rất tin tưởng đối với Cao Phong, nhưng lúc này cũng thật sự không tìm được lý do tin tưởng!
“Dì Thảo! Cháu không đùa đâu.”
“Toàn bộ Tây Vực đều là thiên hạ của cháu.”
“Lúc trước cháu đã nói rằng nơi này là địa bàn của cháu, câu nói đó cũng không phải là nói giỡn.”
Cao Phong nở nụ cười một chút rồi nói một cách nghiêm trang.