Sau khi Long Tuấn Hạo nói xong những lời này thì cũng ngay lập tức thu hồi lại ánh mắt, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Vu Đường Bần nâng mắt nhìn ra phía bên ngoài, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì nữa, chỉ vội vàng đi chuẩn bị cho những hành động tiếp theo như lời mà Long Tuấn Hạo nói.
Ngày mai, sẽ là một trận chiến lớn giữa Tập đoàn Thiên Long và Công ty Bất động sản Phong Mai, đồng thời đây cũng là trận chiến cuối cùng giữa hai bên trên mặt trận thương trường này.
Kết quả đến cuối cùng ai có thể ngồi vững vàng trên vị trí bá chủ của Thành phố Hà Nội này, thì phải xem vào một ngày mai rồi.
Nhưng mà trong nội tâm của Vu Đường Bần, lại đang có một sự tự tin vô cùng lớn.
Bởi vì, chỉ vì một ngày này mà Long Tuấn Hạo đã tiến hành một sự chuẩn bị trước vô cùng kỹ càng và toàn diện.
Tòa nhà cao ốc của công ty nhà họ Kim.
Kim Tuyết Mai đang ở bên trong phòng làm việc, hôm nay cô nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
“Kim Ngọc Dung, cô tới nơi này để làm cái gì?” Kim
Tuyết Mai hờ hững liếc mắt nhìn Kim Ngọc Dung một cái, vẻ mặt không buồn cũng không vui.
Kim Ngọc Dung hơi bĩu môi, ánh mắt quét dài một lượt từ trên xuống dưới, quan sát và đánh giá Kim Tuyết Mai, sau đó đặc biệt dừng lại ở trên cổ tay và ngón tay của Kim Tuyết Mai, chăm chú quan sát và tỉ mỉ đánh giá một phen.
Vòng tay kim cương Nước xanh kia, còn có cả chiếc nhẫn kim cương của DR trên ngón tay của cô nữa, nó chính là lời đảm bảo mà bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải vô cùng hâm mộ.
Mà gần đây nhìn dáng vẻ và mặt mày của Kim Tuyết Mai vô cùng tỏa sáng, vô cùng rực rỡ chói sáng, điều này càng khiến cho Kim Ngọc Dung cảm thấy ghen tị với cô hơn gấp nhiều lần.
“Ha ha, vì sao mà tôi lại không thể tới được?” Khỏe miệng của Kim Ngọc Dung khóe miệng nhếch lên mà châm chọc, khiêu khích.
“Quy tắc đã được đặt ra ngay từ lúc ban đầu đó chính là, nếu như không có được sự cho phép của tôi và Cao Phong, cả nhà bác cả và cô, đều không được phép tiến vào cửa công ty.
“Hơn nữa chuyện này cũng đã được bà nội đồng ý rồi. Kim Tuyết Mai không tự ti cũng không kiêu ngạo, cất giọng hờ hững giải thích.
“Hôm nay tôi cũng là vì đã tiếp nhận được mệnh lệnh của bà nội cho nên mới đến đây để thông báo cho cô biết một chuyện, Kim Tuyết Mai cô đừng có mà không biết điều như vậy.” Kim Ngọc Dung nói xong thì đưa tay vỗ bàn một cái “Có chuyện thì cũng chỉ cần gọi điện thoại là được. Kim Tuyết Mai nghe thấy Kim Ngọc Dung nhắc tới bà cụ Kim thì hai chân mày của cô cũng hơi nhíu lại.
“Hừ! Tôi tới đây là vì để nói cho cô biết, buổi tiệc mừng thọ của bà nội năm nay sẽ được tổ chức đúng thời hạn Đến lúc đó toàn bộ mấy người một nhà của các người đều phải đến tham dự “Đúng rồi, sau buổi tiệc mừng thọ cho bà nội thì cũng chính là sinh nhật của cô nhỉ? Hì hì, tôi thân là chị họ của cô thì cũng phải chuẩn bị cho cô một món quà mới đúng đạo nhỉ? Mà món quà này… Cũng có một phần của Cao Phong “Nhưng mà món quà này ấy mà, tôi cảm thấy việc đưa trực tiếp cho hai vợ chồng các cô ở trước mặt tất cả người nhà họ Kim ngay trong bữa tiệc chúc thọ cho bà nội ngày hôm đó là thích hợp nhất. Kim Ngọc Dung dùng ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa để mà nhìn Kim Tuyết Mai
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì hơi nhưởng mày lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự giá lạnh mà lên tiếng nói: “Kim Ngọc Dung, cô lại muốn làm cái gì?”
“Hì hì, nóng lòng muốn biết đến như vậy à? Đừng có gấp gáp mà, món quà này ấy à, nhất định có thể mang đến cho cô và cái tên Cao Phong kia một sự “Vui mừng rất lớn” Chỗ sâu trong đáy mắt của Kim Ngọc Dung thoáng qua một tia nghiền ngẫm và cười nhạt khinh bỉ.
Lần này, tôi nhất định sẽ để cho Kim Tuyết Mai cô biết được, rốt cuộc là Kim Ngọc Dung tôi có thủ đoạn gì.
Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Kim Ngọc Dung, chỉ trong chốc lát sau, cô vừa nghiêng đầu sang một bên vừa nói: “Chuyện này tôi đã biết được rồi! Buổi tiệc mừng thọ của bà nội, chúng tôi nhất định sẽ đến, còn bây giờ, cô đi thong thả, không tiền.”
Tuy nhiên, dù cho phải đối mặt với lệnh đuổi khách này của Kim Tuyết Mai, nhưng mà Kim Ngọc Dung cũng không có ý định gấp gáp rời đi.
Kim Ngọc Dung chậm rãi nâng chén trà lên, thong dong uống một hớp, sau đó lại không coi ai ra gì mà cầm chiếc gương trang điểm lên, chỉnh trang lại lớp trang điểm trên mặt của chính mình.
“Kim Tuyết Mai, tôi nghe nói Long Tuấn Hạo đã tuyên bố, muốn đấu giá được chuỗi dây chuyền của Nữ hoàng Anh kia để tặng cho Kim Tuyết Mai cô, để cho cô trở thành nữ vương của Thành phố Hà Nội đấy?”
Trong giọng nói của Kim Ngọc Dung tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường, nhưng mà sự hâm mộ và ghen tị nồng nặc trong mắt lại đã làm bại lộ ý tưởng chân thật bên trong lòng của cô ta.
“Người khác nói cái gì hay là làm cái gì, đó đều là ý nghĩ riêng của người khác, không có bất cứ sự liên quan gì đến tôi hết!”
“Nếu như cô đã không còn có chuyện gì khác, vậy thì tôi muốn tiếp tục làm việc rồi, An Phương, tiễn khách!” Kim Tuyết Mai hướng mắt về phía ngoài cửa mà kêu một tiếng.