Cao Phong vẫy vẫy tay, sau đó lại vào phòng bếp.
Kim Tuyết Mai và mọi người nhanh chóng kéo Kiều Thu Vân ngồi xuống mà cùng nhau trò chuyện.
Nghiêm túc mà nói, Cao Tử Hàn và Trần Thanh Bình không được tính là người nhà họ Kim, nhưng không ai trong số họ để ý, giữa bọn họ không hề có khúc mắc hay ngăn cách nào.
Tiếng nói cười vang vọng khắp căn nhà.
“Đến rồi, đến rồi, ăn cơm thôi.”
Rất nhanh, Cao Phong bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
“Anh Kình Thiên, để em giúp anh một tay!” Cao Tử Hàn tình nguyện chạy vào bếp, đưa tay đón lấy.
“Cẩn thận nóng!” Cao Phong kêu lên một tiếng.
“Xoạt!”
Cao Tử Hàn vừa chạm vào liền lập tức rút tay lại, xoa xoa lỗ tai để giảm bớt nhiệt độ.
“Thật sự rất nóng đó.” Cao Tử Hàn có chút ngại ngùng mà nhếch miệng.
“Món này vừa mới được múc ra, sao có thể không nóng cho được? Nhanh đi rửa tay đi.”
Cao Phong bất lực mà cười, sau đó dọn mọi thứ lên bàn.
Mọi người ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều nhất trí nhường ghế chủ vị cho Cao Phong.
“Không được, không được. Cha và bà nội đều ở đây, bọn họ là trưởng bối.” Cao Phong nhanh chóng cự tuyệt.
“Phong à, hiện giờ con đã là gia chủ. Đừng từ chối nữa!” Bà cụ Kim lập tức nói.
Thấy mọi người kiên quyết như vậy, Cao Phong đành phải chấp nhận ngồi ở ghế chủ vị.
Trong lòng Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải và những người khác đều vô cùng xúc động.
Nghĩ lại lúc đầu Cao Phong về ở rể tại nhà họ Kim, anh chẳng qua chỉ là một người con rể ở rể.
Con rể ở rể không bằng con chó, địa vị cũng vô cùng khó xử.
Để anh ngồi vào bàn ăn, ăn chung với mọi người đã là một ân huệ rất lớn rồi.
Nhưng hiện tại, Cao Phong, người con rể ở rể của trước đây đã trở thành gia chủ nhà họ Kim.
Ai mà không kinh ngạc và cảm thán trước sự đổi này cơ chứ?
Từ con rể ở rể trở thành gia chủ, e rằng rất ít người có thể làm được.
Tuy nhiên, bọn họ đều biết Cao Phong xứng đáng với điều đó. Anh đã tự mình làm nên nó.
Ở giữa bàn ăn, đặt một chiếc bánh sinh nhật lớn cao ba tầng, trang trí vô cùng tinh xảo.
Lớp kem nhìn rất mịn màng, màu sắc và hương thơm đều rất hoàn hảo.
Các món ăn mà Cao Phong làm cũng vậy, rất hợp khẩu vị.
Tất cả đều là những món ăn dân dã, thịt băm xào ớt xanh, bắp cải muối, cá băm viên, đậu kho, sườn xào chua ngọt… một bàn đầy đồ ăn.
Tất nhiên, còn có một đĩa thịt kho tàu, trước đây Kim Vũ Kiên đã từng nói, đây là món ăn yêu thích của Kiều Thu Vân.
“Chúng ta cùng chúc dì Vân, sinh nhật vui vẻ!”
Cao Phong mỉm cười, nâng ly rượu vang đỏ lên, nói với mọi người.
“Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!” Kim Vũ Kiên lập tức nâng ly.
Mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng.
“Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! Ngày càng trẻ khỏe!”
Kim Tuyết Mai cũng cầm một cốc nước ấm lên, khuôn mặt mang theo nụ cười chúc mừng.
Mặc dù cô đã biết mình không phải là con gái ruột của Kiều Thu Vân nhưng cô vẫn sẵn lòng gọi Kiều Thu Vân là mẹ.
Vành mắt Kiều Thu Vân lại đỏ hoe, không ngừng nói câu cảm ơn.
“Ăn đi, ăn đi.” Sau khi cụng ly, Kim Ngọc Hải nói với mọi người.
Kim Vũ Kiên nhanh chóng gắp cho Kiều Thu Vân một miếng thịt kho tàu, cười nói: “Mẹ, món ăn yêu thích của mẹ này, anh rể làm đó.”
Động tác của Kiều Thu Vân trở nên cứng ngắc, sau đó từ từ gắp món thịt kho tàu với hương vị và màu sắc thơm ngon bỏ vào miệng.
Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, Kiều Thu Vân từ từ nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đều yên lặng, ánh mắt hướng về phía Kiều Thu Vân.
Kiều Thu Vân nhai nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, mí mắt run lên.