Ngay đúng lúc này, Cao Phong liền đưa tay ra nâng cái microphone trước mặt lên, sau đó trầm giọng nói: “Thật ngại quá, tôi muốn cắt ngang các vị một chút, xin các vị nhớ kỹ lời nói của tôi. Một lần bất trung, cả đời bất dụng.”
“Bây giờ, các vị có thể tiếp tục rồi.”
Cao Phong nói xong câu đó, cơ thể dựa thẳng trên lưng của cái ghế dựa, dáng vẻ vô cùng biếng nhác.
Không những vậy, anh thế nhưng còn đặt hai chân lên trên bàn họp, đôi mắt híp lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba trăm người nhân viên dưới đài ngây ngẩn cả người, Dương Đông Huy cũng có hơi đần ra.
Thậm chí ngay cả đám người Thương Hồng Thành cũng nhìn Cao Phong một cách nghi ngờ.
Ý của Cao Phong là gì thế, dường như anh không hề nóng nảy một chút nào?
Giống như những người này cùng nhau nhằm vào anh, hoàn toàn đều không tạo ra chút ảnh tưởng nào đối với anh. Càng giống như là trong tay anh có con át chủ bài hùng mạnh nào vậy.
Từ sau khi Cao Phong nói ra những lời này, trong cuộc họp lại rơi vào yên lặng lần thứ hai.
Mà sau khi bảy tám người kia đứng lên, phía sau lại không có ai dám đứng lên tiếp nữa. Giống như bị câu nói kia của Cao Phong làm cho nghẹn họng.
Khí chất và năng lực uy hiếp của Cao Phong, thật sự là quá mạnh mẽ rồi.
Bảy tám người dẫn đầu này, vốn cho rằng sau khi mình đứng lên, chắc chắn sẽ có nhiều người khác bám gót. Nhưng lúc này, mấy người bọn họ đứng thẳng lẻ loi, phía sau căn bản không có ai tiếp tục đứng lên theo.
“Các người làm sao vậy? Tiếp tục đi nè! Tuấn Minh, Lý Hâm, cứ tiếp tục đi chứ!”
Dương Đông Huy thấy thế thì sửng sốt, anh ta vội vã tiến lên một bước thúc giục.
Nhưng, vẫn là không có ai đứng lên tiếp như cũ.
Vẫn chỉ có bảy tám người dẫn đầu kia, số người không hề tăng lên.
Yết hầu của Dương Đông Huy thoáng chuyển động, tốc độ tim đập cũng theo đó mà nhanh hơn, trong lòng lại thình lình xuất hiện một luồng dự cảm không tốt.
Chuyện phát triển thành như này, hình như có phần đã thoát khỏi tầm tay.
“Tuấn Minh, cậu đứng lên nói cho tôi biết, cậu muốn làm cái gì? Cậu như thế này là có ý gì?”
Dương Đông Huy thấy vẫn không có ai đứng lên như cũ, không nhịn được mà thở hổn hển.
Người thanh niên tên Tuấn Minh, do dự vài giây, có nên đứng lên hay không đây.
Nhưng mà sau khi anh ta đứng lên, lại không hề nói muốn từ chức đi theo Dương Đông Huy.
“Anh Vũ, tôi muốn tiếp tục theo anh làm, chỉ cần anh không đối xử tệ với tôi, tôi chắc chắn sẽ luôn làm ở đây.”
“Bọn họ có đi thì cũng chẳng có vấn đề gì, tôi là người phụ trách phòng tài vụ ở trụ sở chính. Bọn họ đi rồi cũng không có tổn thất gì, tất cả hoá đơn giấy tờ ở đây tôi đều có cả.”
Người thanh niên đẩy đẩy cái kính trên mặt, cực kỳ cung kính mà nói với Cao Phong.
Lời nói của người thanh niên này làm cho rất nhiều người đều trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Đôi mắt của Dương Đông Huy càng trợn lớn hơn, trong mắt đều tràn đầy sự căm phẫn.
“Cậu có ý gì thế? Ông đây đối đãi cậu không hề tệ mà đúng không? Nếu không có tôi thì cậu có thể đi đến vị trí hôm nay sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu làm như vậy, chính là ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa!”
Dương Đông Huy càng thở hổn hển hơn nữa, không nhịn được mà đưa tay chỉ vào Tuấn Minh, lớn tiếng mắng chửi.
“Quản lý Huy, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, không phải là con nít nữa. Lời nói và việc làm đừng có ngây thơ như vậy chứ?”
Tuấn Minh đẩy đẩy gọng mắt kính, lạnh nhạt nói: “Tôi tới làm chính là vì muốn kiếm tiền, cũng là cầu có một cuộc sống an ổn, không muốn tuỳ tiện đổi chỗ làm.”
“Dù sao cũng đều là nhận tiền, vậy thì vì sao tôi lại không thể đi theo anh Vũ chứ?”
Lời mà Tuấn Minh nói ra lần này, làm rất nhiều người trong đám người không đứng lên, đều lặng lẽ gật đầu.
Xem ra, ý tứ mà bọn họ muốn bày tỏ, cũng đã vô cùng rõ ràng rồi. Căn bản là không muốn cùng một giuộc với Dương Đông Huy.
“Tiền lương ở đây thật sự rất cao, tôi cũng không muốn đi.”
“Xuỵt, nói nhỏ chút đi. Chúng ta nhất định sẽ không thể nào đi được. Mấy người không thấy tính cách của ông chủ mới như thế nào à? Anh muốn đi, anh ta nhất định sẽ không ngăn cản anh!”
“Đến lúc đó, anh ta thà rằng không cần Khu phố thương mại Kiên Thành này, cũng phải đuổi chúng ta cút xéo, nhưng còn chúng ta sẽ phải làm sao đây?”