“Không, tôi không, chúng tôi không…”
“Tạch tạch tạch tạch!”
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh!”
Tên thanh niên cầm đầu còn không nói xong được một câu giải thích thì đã bị tiếng súng át đi hết rồi.
Ở Nội thành dám tự ý mang theo vũ khí nóng thì đã là tội nặng, lại còn dám nhắm vào người có cấp bậc như Trọng Dương Bình. Đúng là tìm đường chết!
Sau một loạt tiếng súng vang lên, tám tên bên tên thanh niên cầm đầu kia đều bị súng bắn chết.
Máu chảy từ trong người ra lập tức nhuộm đỏ cả một mảng lớn trên măt đất.
Cao Phong nói bọn họ sẽ chết, lúc này bọn họ đã chết thật rồi.
Mà từ đầu đến cuối Trọng Dương Bình đều không hề chớp mắt.
Đối với những người từng thật sự trải qua chiến trường mà nói, cảnh tượng nhỏ nhoi trước mắt đúng là chẳng tính là gì.
Mãi cho đến lúc này, Trọng Dương Bình mới khẽ vẫy tay, ý chỉ người phía sau tránh đường.
Hơn nữa, ông ta không hề vội vàng cởi trói cho Cao Phong.
Dù sao đã bị trói lâu như vậy rồi thì một chút thế này cũng không gấp gáp gì.
Trương Chấn vội vàng dẫn người rảo bước đi vào. Ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức ngây người.
Theo lý mà nói, bất kể xảy ra vụ án lớn thế nào thì cũng nên do Trương Chấn dẫn người đi, thu thập đủ chứng cứ rồi mới tiến hành định tội.
Nhưng hiện giờ Trọng Dương Bình trực tiếp dẫn người bắn chết mấy người này thì ông ta phải làm sao?
Bắt Trọng Dương Bình lại? Chuyện này có thể sao?
Đừng nói Trọng Dương Bình chỉ là phòng vệ chính đáng, mà cho dù Trọng Dương Bình thật sự đã phạm trọng tội thì lúc này người đó vẫn còn đang ở trong xe, Trương Chấn cũng không dám ra tay trực tiếp với Trọng Dương Bình.
Cùng lắm thì ông ta cũng chỉ là báo cáo với cấp trên mà thôi.
“Đây, đây… Thầy Bình, chuyện này…” Trương Chấn thật sự không biết nên nói thế nào mới được.
“Thầy Chấn, những người này tàng trữ vũ khí nóng trái phép, lại còn muốn nổ súng phản kháng. Vì để bảo vệ sự an toàn của bản thân chúng tôi, tôi đã hạ lệnh nổ súng. Ông nói xem…” Trọng Dương Bình nói với vẻ chính nghĩa.
“Thầy Bình, bắn chết người, chuyện này khó đấy.” Sắc mặt Trương Chấn có chút khó coi.
Mà Trọng Dương Bình lại chẳng chút lo lắng, hờ hững nói: “Thầy Chấn, tôi có hơi tò mò. Người là tôi tận mắt thấy các ông đưa đi. Vậy sao lại bị người ta đưa đến nơi này, tiến hành ép cung?”
Trọng Dương Bình vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía Cao Phong đang bị còng.
“Chuyện, chuyện này tôi sẽ xử lý, sẽ xử lý…” Lúc này Trương Chấn chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt vào trong bụng.
Cũng không dám nói cái gì mà giết người nữa.
Trọng Dương Bình đã thể hiện rất rõ ý của ông ta rồi.
Nếu Trương Chấn con cứng đầu muốn truy cứu chuyện này, vậy thì bọn họ sẽ truy cứu đến cùng.
Mà Trương Chấn hiểu rõ bản thân đã làm sai nguyên tắc, nào còn dám tiếp tục thách thức gì nữa.
“Ai còng lên thì tự mình đi mở khóa.” Trọng Dương Bình lạnh lùng hắng giọng, tránh người.
Lúc này, tên lực lượng trước đó còng Cao Phong, ngoan ngoãm từ phía sau Trương Chấn bước ra, sau đó vội vàng giẫm lên ghế đẩu, mở khóa còng tay trên cổ tay Cao Phong ra.
“Thế nào, thầy Chấn? Ông xử lý hiện trường?” Trọng Dương Bình nhìn Trương Chấn hỏi.
“Để chúng tôi, để chúng tôi.” Trương Chấn vội vàng gật đầu, chỉ có thể nuốt xuống thiệt thòi này.
“Rút quân!”
Trọng Dương Bình đưa tay, đích thân đỡ lấy Cao Phong, sau đó dẫn người nghênh ngang bỏ đi.
Đám người Trương Chấn im lặng không nói gì, chỉ có thể ở lại thu dọn hiện trường.
Sự việc phát triển đến bước này, bọn họ không thể tránh khỏi trách nhiệm, cho nên về căn bản là không cách nào trốn tránh được.
Trọng Dương Bình đỡ lấy Cao Phong, chăm sóc cho vết thương trên người Cao Phong, cho nên tốc độ đi đường không hề nhanh.
“Cảm ơn.” Cao Phong nhẹ giọng nói.
“Ừm.” Trọng Dương Bình khẽ gật đầu.
“Vì sao lại cứu tôi?” Cao Phong thật sự không nghĩ ra được lý do.