Mọi người im lặng.
Đúng quy củ thì đúng quy củ, nhưng tuổi tác và kinh nghiệm, cho dù thế nào cũng quá ít!
Diệp Thiên Long là đại thiên kiêu trong quân đội, cũng là mười năm tư thế hào hùng, lập vô số công lao, mới chiếm được vị trí này.
Mà ông Trần càng trải qua hơn sáu mươi năm, nam chinh bắc chiến hơn nửa đời người, mới gian nan ngồi lên vị trí tổng tư lệnh.
Cao Phong phía trước phía sau, hơn một tháng, từ một cấp úy thăng lên tới cấp sĩ quan, hiện giờ lại càng muốn thăng tới quân lệnh ba sao?
Chuyện này không có khả năng, cũng không hiện thực.
“Thiên Long, chuyện này chắc chắn không được.”
Ông Trần cũng khẽ nhíu mày, không phải là ông ta muốn áp chế Cao Phong.
Mà là chuyện này thật sự không dễ làm!
Đương nhiên là Diệp Thiên Long biết khó làm, nếu dễ làm, ông ta đã không tốn nhiều bút mực như vậy.
“Dù sao tôi là quân lệnh ba sao, tự thấy không bằng con rể tôi.”
“Nếu như ngay cả người ưu tú như vậy đều không thể làm tướng, vậy Diệp Thiên Long tôi có tư cách gì ngồi lên vị trí này chứ.”
“Nếu không tôi thẹn không dám nhận!”
Những lời này của Diệp Thiên Long khiến ông Trần có chút bất đắc dĩ.
Hai câu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Long đã muốn uy hiếp mình sao?
Nhưng chuyện này, thực sự không phải chuyện Trần Thiên Tung ông ta có thể quyết.
“Cùng lắm là thiếu tướng, cao hơn nữa thì không được.”
Ông Trần im lặng, sau đó cho một câu trả lời chắc chắn.
“Được, ông xin trước đi.”
Diệp Thiên Long xua tay, vậy mà không kiên trì nữa.
Ông Trần cảm thấy vừa rồi Diệp Thiên Long là cố ý nói rất cao, sau đó cò kè mặc cả?
“Phù!”
Ông Trần châm chước một lát, vẫn lấy điện thoại ra.
Ông ta chuẩn bị thử tranh quân hàm cho Cao Phong trước mặt mọi người.
Tránh cho sau này, những người khác lại có cảm xúc bất mãn.
Loại chuyện này, nên tránh để xảy ra.
Dù sao những người ở trong phòng, đều có chức vị quan trọng ở trong quân đội, nhỡ đâu trong lòng không thăng bằng, vậy thì rất dễ xảy ra chuyện.
“Alo, giúp tôi nối với bộ chỉ huy.”
Sau khi điện thoại kết nối, lúc này ông Trần nói thẳng vào vấn đề.
Không biết người bên kia nói gì, sau đó ông Trần gật đầu đợi.
“Alo, nơi này là bộ chỉ huy.”
Bên kia điện thoại, truyền tới một giọng nam trung niên trầm ổn.
“Trợ lý Trương, tôi là Trần Thiên Tung.”
Ông Trần lên tiếng, tự giới thiệu.
“Ông Trần, ông có chuyện gì thế?”
“Hiện giờ vị kia không ở đây, ông có chuyện gì cứ nói với tôi trước.”
Thái độ của trợ lý Trương đối với ông Trần vẫn tương đối khách sáo.
Ông Trần cũng không từ chối, lúc này nói mọi chuyện cho trợ lý Trương.
Bởi vì ông ta biết, quyền lực của trợ lý Trương này rất lớn.
Huống chi ông ta là trợ lý bên cạnh vị kia?
“Cấp thiếu tướng sao? Ông Trần, chuyện này không được.”
Trợ lý Trương nghe xong, lúc này giọng điệu bình tĩnh đáp.
Không làm khó, không xoắn xuýt, giống như đang trình bày sự thực.
“Vì sao không được?”
Ông Trần sửng sốt, ông ta đã nhường một bước, chỉ xin chức thiếu tướng còn không được ư?
“Không đủ công lao, không đủ kinh nghiệm, tuổi tác cũng chưa đủ.”
“Ba nguyên nhân này, ông có thể hiểu đúng không?”