“Ôi, ngài Hoàng Thiên không cần phải thế đâu, cô Quỳnh Như chỉ là thẳng tính thôi, thẳng thắn bộc trực với tôi.” Cao Anh Hạo vội ngăn Mai Hoàng Thiên.
Mai Hoàng Thiên thấy Cao Anh Hạo không tức giận nên cũng không nói thêm gì.
Mai Quỳnh Như thì cũng chẳng để ý mấy, nếu như cô ta không nhìn ra quan hệ của Cao Anh Hạo và Cao Kình Thiên thì tất nhiên cô ta cũng chẳng dám nói mấy lời này.
Tuy nói dòng họ Mai rất thịnh vượng, nhưng vẫn có sự chênh lệch tương đối lớn so với nhà họ Cao.
“Thật ra cô Quỳnh Như nói cũng rất có lý, nhưng mà lúc anh họ Kình Thiên của tôi còn sống cũng đã từng nắm giữ một thành phố đấy!”
“Cô có biết thủ đô Hà Nội không? Anh họ Kình Thiên của tôi đã từng đứng đầu toàn thủ đô Hà Nội đấy.” Cao Anh Hạo lại nói, tỏ ra rất tôn sùng Cao Phong.
“Thủ đô Hà Nội? Đứng đầu?” Khóe miệng Mai Quỳnh Như nhếch lên, giọng điệu tràn đầy sự khinh thường.
Giống như trong mắt cô ta, thành tựu này của Cao Phong chỉ như một trò đùa.
“Nhà họ Cao mấy người không giúp đỡ anh ta mà anh ta có thể tự dựa vào năng lực của mình để làm những việc này chắc?”
“Hơn nữa, cái thủ đô Hà Nội nhỏ bé đấy thì là tính gì chứ.”
Mai Quỳnh Như nói đến đây thì dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi không muốn nói về chuyện của anh ta nữa, cảm ơn.”
Dáng vẻ này Mai Quỳnh Như giống như là việc bàn luận về Cao Phong cũng rất lãng phí lời nói.
“Được, được.” Cao Anh Hạo khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Nhưng, lúc này anh ta đang rất thoải mái trong lòng.
Chỉ cần ai đó nói những lời không hay về Cao Kình Thiên là Cao Anh Hạo sẽ rất vui vẻ.
“Anh Kình Thiên!”
Bỗng nhiên, một giọng nói tan nát cõi lòng truyền tới, một bóng người chạy nhanh tới trước bàn thờ.
Chính là Cao Tử Hàm với gương mặt giàn giụa nước mắt.
Ánh mắt Cao Anh Hạo trở nên lạnh lùng, đi sang một bên.
Mẹ Cao Tử Hàm đuổi theo sau, nhưng Cao Anh Hạo liếc mắt ra hiệu một cái, bà ta bị người ta ngăn lại.
“Anh Kình Thiên!”
Cao Tử Hàm quỳ một cái bịch xuống đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, con mắt nhìn chằm chằm vào ảnh Cao Phong.
Đêm qua cô ấy khóc suốt cả đêm, gần rạng sáng thì thiếp đi về mệt mỏi.
Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm chính là chạy tới chỗ này.
Lúc này sắc mặt của Cao Tử Hàm rất tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, khiến cho người khác rất đau lòng.
“Cô Tử Hàm, hãy nén bi thương đi ạ…”
Rất nhiều người hầu nhìn thấy đều rất đau lòng, vội vàng tiến đến đỡ Cao Tử Hàm dậy.
Nhưng Cao Tử Hàm làm sao mà đồng ý đứng lên, cả người dường như bị tụt huyết áp tê liệt mà ngã xuống trên nền đất, khàn giọng mà gọi anh Kình Thiên.
Ai cũng có thể nhận ra được, sự đau lòng, khổ sở của Cao Tử Hàm là phát ra từ tận đáy lòng, không hề có chút giả dối.
Một tiếng gọi anh Kình Thiên kia, cảm xúc tuyệt vọng trộn lẫn với tiếng khóc nức nở, quả thực là làm cho người nghe thấy được sự đau lòng mà rơi lệ.
Rất nhiều người hầu, thậm chí đến những người khách đến viếng, cũng tức cảnh sinh tình, hốc mắt nhịn không được mà đều ướt nhòe đi.
“Được rồi, em họ, em đừng đau lòng nữa, anh họ Kình Thiên cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của em đâu.”
Cao Dương giả bộ mà đi đến, cũng muốn đỡ Cao Tử Hàm dậy.
“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!”
“Cao Dương anh là một tên khốn mất hết tính người!”
Cao Tử Hàm giống như bị điên vậy, hất tay Cao Dương, quay đầu đầy tức giận mà mắng Cao Dương.
Cao Dương với Cao Anh Hạo lập tức xanh mặt, sợ nhất chính là Cao Tử Hàm nói bậy bạ trước mặt nhiều người như vậy.
Bây giờ nghe thấy Cao Tử Hàm nói như vậy, Cao Anh Hạo vội vàng liên tục nháy mắt với Cao Dương.
Sâu trong đáy mắt của Cao Dương hiện lên một tia u ám, nắm lấy tay của Cao Tử Hàn, bàn tay liên tục dùng sức.
“Cao Dương, các người làm ra chuyện gì, các người phải tự biết rõ!”
“Các người sẽ bị trời trừng phạt!”