Mặt trăng treo cao, các ngôi sao lấp lánh.
Thời gian, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua.
Mười giờ đêm.
Một nơi bí ẩn nào đó trong thủ đô.
Trong phòng làm việc của ông Trần, có năm sáu người ngồi.
Vu Chính Bình có quan hệ và bối cảnh không tầm thường, một lần nữa đi đến phòng làm việc của ông Trần.
Đối với sự xuất hiện của ông ta, ông Trần không có bất kì phản ứng nào, không có phiền chán, nhưng cũng không có nhiệt tình.
Chị của Vu Chính Bình này quản lí quyền hành tài chính, có được quyền lực rất lớn.
Mà ở trong một hệ thống khác, cũng có quan hệ của nhà họ Vu.
Cho nên, ông Trần sẽ không quá cứng rắn với ông ta.
Nhưng, ông Trần là một thống đốc một quân đội, cũng không cần phải nịnh nọt ông ta.
Để cho ông ta vào trong phòng làm việc, đã là nể mặt không ít rồi.
“Ông Trần, trà chỗ ông không tồi.”
“Cho nên Chính Bình không có chuyện gì liền đến quấy rầy một chút, ông sẽ không ghét bỏ chứ?”
Vu Chính Bình bưng tách trà, thưởng thức một ngụm cười nói.
“Tôi cả đời yêu thích loại trà thô này, trong chợ mười nghìn đồng một túi lớn.”
“Nếu cậu muốn, tôi để Thừa Khải mang cho cậu một ít.”
Ông Trần cũng chậm rãi thưởng thức trà, giọng điệu không lạnh không nhạt nói.
Vu Chính Bình nghe vậy sửng sốt, nhìn lá trà thô trong chén, lập tức đem ly trà đặt xuống.
Trong lòng, lại là có chút không vui.
Nếu ông Trần đã không cho mặt mũi, vậy ông ta cũng không cần lại che dấu nữa.
“Ông Trần, tôi lại nghe nói, Cao Phong đã từ Thành phố Đà Nẵng nhanh chóng trở về Thành phố Hà Nội.”
“Cậu ta nếu đã xử lý tốt tất cả mọi chuyện, tại sao không trực tiếp tới gặp ông Trần ngài đây?”
“Hay là nói, cậu ta có suy nghĩ khác?” Vu Chính Bình nhẹ giọng hỏi, biểu tình trên mặt, lại là có chút thản nhiên trêu chọc.
Ông Trần chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Vu Chính Bình, thản nhiên nói: “Bất cứ việc gì cũng cần có quá trình, cậu gấp cái gì?”
“Ông Trần, không phải tôi sốt ruột.”
“Mà là chuyện này đã trôi qua một ngày rồi sao? Cao Phong vẫn chưa đến đây gặp ông.”
“Tôi cảm thấy, ông có phải nên phái mấy người đi thăm dò một chút hành tung của Cao Phong không?”
Vu Chính Bình khẽ ho một tiếng, một lần nữa hỏi.
“Cậu ta không thích bị người theo dõi điều tra, cho nên những chuyện này tôi sẽ không đi làm.” Ông Trần khẽ nheo mắt nói.
Vu Chính Bình lắc lắc đầu, nói: “Ông Trần, Cao Phong kia chẳng qua chỉ là môt tội nhân, cậu ta thích hay không thích, có quan trọng không?”
Nghe thấy Vu Chính Bình nói như vậy, ông Trần chậm rãi cong ngón tay, gõ hai cái trên mặt bàn.
“Trước tiên cậu cần hiểu rõ một chuyện, lần này, là chúng ta cầu xin cậu ta, hiểu không?”
“Nếu không thì, chuyện dẹp yên cường đạo ở biên giới để cậu đi làm nhé?”
“Hoặc là để chị cậu đi làm? Hay là những mối quan hệ trong hệ thống kia của cậu đi làm?”
Một câu nói của ông Trần, khiến cho Vu Chính Bình câm miệng không nói được gì ngay tại chỗ.
Ông ta nếu thật sự có thể làm được những chuyện kia, sớm đã một tay trừng trị Cao Phong rồi.
Chỉ bằng vào những chuyện mà Cao Phong đã làm, ông ta chỉ cần hơi sử dụng một chút sức mạnh, liền có thể một tay ấn chết Cao Phong!
Nhưng, lấy thân phận của ông ta, cũng không có cách nào xử lý cường đạo ở biên giới!
Cho nên, chỉ có thể còn nước còn tát, tạm thời không động vào Cao Phong.
Chẳng qua, Cao Phong nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, Vu Chính Bình có một vạn phương pháp, khiến Cao Phong chết không chỗ chôn thây.
“Ông Trần, theo như ông đã nói, hiện tại xác thực cần lực lượng của cậu ta.”
“Nhưng tôi muốn hỏi một chút, cậu ta đâu rồi?”
“Chiến sự trước mặt căng thẳng, cậu ta vẫn ở đằng sau chậm chạm không vội không vàng, chuyện này ở trên chiến trường chính là tội nặng đáng chết!”