Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2941
Bọn họ làm việc tăng ca suốt đêm, lại dùng thời gian của ngày hôm sau tu sửa hoàn tất hải phận của nhà họ Cao.
Sau đó yên tĩnh chờ đợi đến ngày kia, lễ đăng cơ gia chủ của Cao Phong.
Đến lúc đó, toàn thể Thành phố Đà Nẵng, chắc chắn cũng có mấy chục nghìn người đến không ai dám không tuân theo.
Trăng sáng treo cao, mặt biển lung linh ánh nước.
Hai người Cao Phong và Lâm Vạn Quân mặc cho gió biển quất vào mặt, trong lòng đầy bình thản.
Phía sau là vô số nhân viên đang bổ sung lấp các chỗ thủng, tu sửa nhà.
“Lão Lâm Quân, chú xem cái chỗ kia đi, vốn là một vườn hoa đấy.”
Cao Phong đứng trên tảng đá ở bờ biển, chỉ vào một mảnh đất trống cách đó không xa.
Lúc này, trên mặt mảnh đất trống kia, hoa cỏ bị giẫm đạp thành một mảnh tan hoang, không tìm thấy tí xíu nào khung cảnh của trước kia.
“Cậu Phong, tôi nhớ rõ từ nhỏ cậu và cô Tử Hàn đã chăm chút từng đoá hoa.”
“Tôi còn nhớ, khi đó nếu như có binh sĩ của nhà họ Cao đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô Tử Hàn nhất định bảo họ mang về một loại hoa mới.” Lâm Vạn Quân cũng xúc động không thôi.
Thời điểm ấy, niềm vui lớn nhất của hai anh em Cao Phong và Cao Tử Hàn chính là thức dậy sớm để đi thu gom sương sớm trên cánh hoa.
Thời gian trôi mau, cảnh còn người mất.
Theo tuổi tác tăng lên, cái loại cuộc sống vô lo vô nghĩ cuối cùng cũng đi xa mãi.
“Đúng vậy, chăm chút rất lâu, nếu như Tử Hàn thấy được, nhất định sẽ đau lòng lắm.”
“Ngày mai, tôi sẽ bảo người vun trồng lần nữa, chỗ đó, không được phép động tới.” Cao Phong thản nhiên nói.
Quá khứ cũng đã trôi qua.
Cuộc sống cuối cùng vẫn phải có một bắt đầu hoàn toàn mới, sau đó tiếp tục bước tiếp.
Dù sao đến một tuổi tác nào đó, lý do bước tiếp không chỉ là vì bản thân mình.
Mà quan trọng hơn là vì trách nhiệm.
“Được, chuyện này cứ giao cho tôi lo liệu đi.”
Dù sao thì thân phận bây giờ của anh chính là tổng quản của nhà họ Cao.
Lâm Vạn Quân “Ha ha” cười, sau đó vẻ mặt của ông ta đột nhiên cứng lại, bỗng nhiên ho khan vài tiếng.
“Khụ, khụ…”
Lâm Vạn Quân vội vàng lấy khăn tay ra bụm một bên miệng, đưa lưng về phía Cao Phong ho khan vài tiếng dữ dội.
Cao Phong khẽ cau mày, đưa tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng giúp Lâm Vạn Quân.
“Lão Lâm Quân? Thân thể của chú quả thật không thoải mái.”
“Ngày mai, chú phải tới hòn đảo phía Bắc xem sao đi.” Cao Phong trầm giọng nói, giọng điệu mang theo sự lo lắng.
“Không có việc gì, cậu Phong.”
Lâm Vạn Quân lau miệng, sau đó xua tay cười nói: “Thân thể của tôi, trong lòng tôi hiểu rõ. Năm đó ở trên chiến trường có để lại không ít bệnh không tiện nói ra.”
“Lúc tuổi còn trẻ ấy, thân thể vốn khỏe mạnh, lực miễn dịch cũng không thấp, cho nên có thể chịu đựng được.”
“Sau này già rồi, tất cả liền dồn dập tìm tới.” Giọng điệu của Lâm Vạn Quân tùy ý, vẻ mặt ung dung, giống như thật sự không có việc gì vậy.
Chẳng qua là sau khi ho khan, trên mặt ông ta lại mang theo vài nét đỏ ứng không bình thường.
“Cho dù không có việc gì đáng lo ngại nhưng điều dưỡng một chút bao giờ cũng tốt hơn.”
“Phiền chú lâu như vậy, lo nghĩ cho cháu nhiều chuyện như vậy, chú cũng nên nghỉ ngơi cho tốt rồi.”
“Chú không quan tâm thân thể của mình, nếu như có chuyện gì…”
“Cháu còn có thể tìm ai để nói chuyện trong lòng ra đây?” Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Anh nói một phen, nói đến mức Lâm Vạn Quân sửng sốt.
Đúng vậy!
Mặc dù Cao Phong có vợ và có vô số anh em bên cạnh.
Nhưng có một số việc, mọi người cũng không thích hợp để có thể trao đổi với anh.
Địa vị của Lâm Vạn Quân vô cùng quan trọng và không thể nào thiếu được.
Sau một lát, Lâm Vạn Quân gật đầu thật mạnh, nói: “Cậu Phong, tôi hiểu rồi! Ngày mai tôi lập tức tới hòn đảo phía Bắc xem thử.”
Chương 2942

“Được! Chú trở về đi, ban đêm gió lớn.”

Cao Phong gật đầu, sau đó cất bước xuống khỏi mỏm đá, Lâm Vạn Quân vội vàng đi theo.

“Lão Lâm Quân, nghi lễ đăng cơ gia chủ ngày mai, cháu muốn để Tuyết Mai sang đây cùng chứng kiến, chú cảm thấy có thích hợp không?” Cao Phong vừa đi vừa hỏi.

Chuyện này Cao Phong đã đắn đo ở trong lòng rất lâu rồi.

Lâm Vạn Quân suy nghĩ một chút, ông ta trả lời: “Nếu như nói có thích hợp hay không thì quả thật là không thích hợp.”

“Nhưng mà cậu Phong, bây giờ cậu là gia chủ của nhà họ Cao, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”

Không có quy tắc thì sẽ không có tiêu chuẩn.

Nhà họ Cao đang hưng thịnh, bất cứ chuyện gì cũng phải có điều lệ.

Cái tên Kim Tuyết Mai có thể bước vào gia phả của nhà họ Cao hay không, quả thật hoàn toàn chỉ dựa vào một câu nói của Cao Phong.

Chỉ có điều, đến cuối cùng Cao Phong muốn tùy tiện đón Kim Tuyết Mai đến hay là phái người danh chính ngôn thuận nở mày nở mặt đón đến. Tất cả những điều này đều phải xem sự tính toán của Cao Phong.

Cao Phong suy nghĩ một lát, vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy chờ sau khi cháu nhậm chức gia chủ thì sẽ đến đón cô ấy một cách nở mày nở mặt với thân phận là vợ của gia chủ mà bước vào trong gia phả của nhà họ Cao.”

Lâm Vạn Quân không nhiều lời, gật đầu hô: “Vâng.”

Sau khi hai người tách ra, Cao Phong do dự một lúc rồi suy nghĩ vẫn nên tới nhà thờ tổ nhà họ Cao lần nữa.

Nhà thờ tổ nhà họ Cao vào buổi tối, đèn đuốc vẫn sáng trưng, có người luân phiên trông coi.

Dẫu sao, nơi này cũng là cội nguồn của nhà họ Cao.

Ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố.

“Anh Phong.”

Thấy Cao Phong sang đây, hai tên thanh niên mặc đồ đen cầm vũ khí trong tay vội vàng chào hỏi.

Nghe danh hiệu là biết rõ những người này là binh sĩ Phong Hạo chứ không phải là binh sĩ của nhà họ Cao.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cất bước đi vào.

Tóm lại thì những chỗ như nhà thờ tổ này vẫn có chút u ám.

Mặc dù đèn đuốc sáng trưng nhưng những bài vị và các ảnh chụp trắng đen được bày ra kia vẫn làm cho sống lưng người ta hơi tê dại.

Nhưng Cao Phong lại không hề thấy không thoải mái, anh trực tiếp bái lạy liệt tổ liệt tông nhà họ Cao, sau đó đi tới trước bài vị của ông cụ Cao.

“Haizz.”

Cao Phong nhìn quanh bên trong nhà thờ tổ, sau đó than nhẹ một tiếng rồi ngồi lên gối lót làm bằng cỏ mây.

Nhìn khuôn mặt cương trực công chính của ông cụ Cao, trong đầu Cao Phong hiện lên những ký ức.

Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của ông cụ Cao giống như một cuộn phim không ngừng xẹt qua trong đầu của Cao Phong.

Chẳng qua là mãi cho đến không bao lâu sau khi Cao Phong trưởng thành, những hình ảnh tốt đẹp ấm áp kia đều ngừng lại, tiếp đó vỡ vụn tại chỗ.

Từ khi ông cụ Cao đi về miền cực lạc, Cao Phong đã chịu đủ đau khổ.

Mất đi sự che chở của ông cụ Cao, Cao Anh Hạo và những chi thứ nhà họ Cao càng ngày càng trở nên trắng trợn.

Cho đến lúc Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, bọn họ càng khiến anh nếm đủ mọi khó khăn trong cuộc sống.

Kể từ khi rời khỏi hải phận của nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng mà lưu lạc đến Thành phố Hà Nội, Cao Phong phải chịu biết bao nhiêu sự xem thường, trên lưng cũng gánh vô số tai tiếng. Anh trở thành đề tài cười cợt của tất cả mọi người vào những giờ rảnh rỗi.

Thành phố Đà Nẵng nói Cao Kình Thiên anh là chó chết chủ, thành phố Hà Nội nói Cao Phong anh là thằng ở rể phế vật…

Ba năm.

Anh trải qua những năm tháng khốn khổ, sống những ngày cô độc, thậm chí là đã trải qua vô số kiếp nạn sinh tử.

Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể áo gấm về làng, quang minh chính đại quay về.

Nhưng mà, ông cụ hiểu rõ anh nhất, thương anh nhất, dạy dỗ anh phải trung hậu thật thà lúc nhỏ… đã mất rồi.
Chương 2943

Gió lạnh thổi qua, cảnh còn người mất.

Đúng như vậy, thế sự vô thường.

Cao Phong chà xát hai má, ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp của ông cụ Cao, trên mặt tươi cười tràn đầy vẻ thê lương.

Trong lòng càng cô đơn hơn.

Đau khổ trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con cháu muốn chăm sóc mà người thân đã không đợi nổi.

Cháu áo gấm về làng, vinh quang quay về.

Nhưng ông lại không còn trên đời này nữa rồi…

“Đùng đùng!”

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, chấn động đến điếng tai.

Ngay sau đó liền vang lên tiếng mưa rào rào rào.

Từng trận sấm vang lên, những hạt mưa lại nhanh chóng trở nên dày đặc hơn.

Vừa nãy trăng sáng vẫn treo cao, vậy mà trong nháy mắt lại mưa to như trút nước.

Thành phố Đà Nẵng là thành phố ven biển, mưa khá nhiều, thời tiết lại thay đổi thất thường nên như thế này thật ra cũng là chuyện bình thường.

Cao Phong đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, anh chậm rãi đứng lên rồi đóng kín cửa sổ trong nhà thờ tổ lại.

Ngoài cửa sổ sấm vang lên từng trận, mưa to như trút nước.

Giống như ngay cả ông trời cũng nhìn thấy máu tanh dữ tợn của ngày hôm nay, cho nên đổ mưa to một trận, muốn tẩy rửa hết những chuyện vụn vặt này trên trần thế.

Chỉ có điều Cao Phong biết, sau khi mưa to gột rửa chắc chắn sẽ nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới.

“Ông nội, thật ra cháu biết, tuy rằng ông dạy dỗ cháu nghiêm khắc hơn, ép cháu học cái này cái kia, nhưng ông cũng không hề muốn để cháu kế nhiệm chức gia chủ.”

“Bởi vì ông biết rõ, ngồi lên vị trí này chắc chắn sẽ mệt muốn chết.”

“Nhưng mà ông cũng không cần lo lắng, cháu có lão Lâm Quân giúp đỡ, còn có rất nhiều người trợ giúp cho nên không thành vấn đề đâu.”

“Chờ sau khi cháu nhậm chức gia chủ, cháu sẽ danh chính ngôn thuận đón Kim Tuyết Mai tới, sau đó sẽ để cho ông gặp gỡ cháu dâu.”

“Đợi tới năm sau, cháu cố của ông cũng sẽ bắt đầu bi bô tập nói rồi.”

“Ông ở trên nhìn thấy, cháu trai, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Cao Phong nói xong thì xoay người rời đi, bất chấp mưa rơi tầm tã mà đi ra ngoài cửa.

Mưa to trong nháy mắt rơi xuống, hắt lên trên người và mặt của Cao Phong không chút lưu tình.

Quần áo ướt đẫm như da rắn mà dính sát vào người.

Nước mưa liên tục tạt lên trên người Cao Phong, hơi nước bốc lên biến thành sương mù dày đặc, thoạt nhìn thật sự có chút cảm giác huyền ảo.

Từng bước từng bước, bước chân của Cao Phong không hề dừng lại, hai mắt anh cứ nhìn về phía trước mờ mịt, nước chảy xuống từ hai má không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

Trong phòng.

Cao Phong điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó đi rửa mặt xong mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Kim Tuyết Mai.

Thật ra Cao Phong đã báo tin bình an cho Kim Tuyết mai trước tiên sau khi anh nắm giữ được đảo.

Chẳng qua là dù sao chuyện khi đó vẫn chưa xử lý xong, cho nên anh cũng không có thời gian để nói nhiều.

Lúc ở Cao ốc Minh Châu, Cao Phong cũng có hàn huyên với Kim Tuyết Mai hơn hai câu.

Nhưng vào thời điểm ấy, chuyện cũng còn chưa được giải quyết sạch sẽ.

Bây giờ cuối cùng thì cũng có thể nằm ở trên giường, chỉ là thời gian đã khuya rồi, cho nên Cao Phong cũng không dám trực tiếp gọi video qua nói chuyện.

Thế nhưng, Cao Phong vừa gửi tin nhắn đi chưa tới hai mươi giây thì Kim Tuyết Mai đã lập tức gọi video sang đây.

Video được kết nối, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai.

Mặc dù cô đang mang thai nhưng dường như vẫn không hề ảnh hưởng đến kết cấu làn da của cô.

“Sao em lại ở trong phòng vệ sinh vậy?”

Cao Phong nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau Kim Tuyết Mai, anh không nhịn được mà sửng sốt.
Chương 2944
“Vũ Kiên bọn họ lại theo em vào phòng nữa rồi, em sợ làm phiền đến bọn họ nghỉ ngơi ấy.”
Đầu tiên là Kim Tuyết Mai nhìn kĩ Cao Phong một phen, lúc này mới nhẹ giọng giải thích.
“Vậy sao em không đi ngủ đi chứ?” Cao Phong khẽ cười, biết rõ còn cố hỏi.
“Cắt! Trước tiên anh để cho em nhìn xem trên người của anh, trên tay, còn ở trên chỗ đùi nữa.” Kim Tuyết Mai lập tức nói.
Chẳng qua là sau khi nói câu đó xong, Kim Tuyết Mai liền không nhịn được mà có chút xấu hổ.
Nói cho cùng thì những lời này, nghe qua thực sự có chút ý nghĩa khác.
“Em chỉ… chỉ muốn nhìn mấy chỗ khác trên người anh một chút, xem xem có bị thương hay không thôi…” Kim Tuyết Mai lại nhẹ giọng giải thích một câu.
“Không cần giải thích, chúng ta cũng là vợ chồng lâu năm rồi, nhìn thân thể thì có thể như thế nào chứ.”
Trông thấy Kim Tuyết Mai, trong nháy mắt Cao Phong yên lòng không ít, tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều.
Thậm chí ngay cả sự sát phạt thô bạo do thù hận dẫn tới kia lúc ban ngày, cũng đã giảm tốc đi rất nhiều rất nhiều.
Thậm chí Cao Phong còn nghĩ, nếu như không có sự tồn tại của Kim Tuyết Mai, anh rất có thể sẽ đi càng ngày càng xa trên con đường sát phạt.
Giống như là lời của Sư thầy Thanh Viễn ở Thành phố Hà Nội từng nói, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Nhưng có cũng nhờ sự hiện diện của Kim Tuyết Mai, Cao Phong chắc chắn sẽ không đi đến bước đường kia.
“Vợ chồng lâu năm… Cũng sẽ thấy xấu hổ đó có được hay không hả? Sao anh lại có thể như thế nhỉ?”
Kim Tuyết Mai bĩu môi, vẫn khăng khăng muốn kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới của Cao Phong một phen, sau khi xác định không có bất cứ vết thương nào cô mới yên lòng.
Trong lòng Cao Phong rất vui vẻ.
Trong nhà có vợ hiền, phương xa có những người thân yêu.
Loại cảm giác này thật sự làm cho người ta ấm áp gấp đôi.
Bất kể là trận chinh chiến ngoài kia có biết bao tàn khốc, từ đầu đến cuối đều có người lo lắng cho mình, trong lòng đương nhiên là sẽ vô cùng thoải mái.
“Vậy là yên tâm rồi đúng không?”
Cao Phong giơ điện thoại lên rồi thổi vào trên màn hình điện thoại một cái, giống như là thổi lên cái mũi nhỏ của Kim Tuyết Mai vậy.
“Ha ha, Cao Phong lại nói đến chuyện vợ chồng lâu năm. Chúng ta cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, anh không cảm thấy phiền chán hả?”
“Mọi người đều nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, rồi cái thứ tình yêu tốt đẹp kia cũng sẽ theo thời gian mà dần dần trở nên tầm thường và nhạt nhẽo như nước.”
Kim Tuyết Mai thoáng nở nụ cười, sau đó có hơi rụt rè mà liếc mắt nhìn Cao Phong.
Cái loại cảm giác này giống như cực kỳ không có cảm giác an toàn, cho nên muốn thử xem Cao Phong có thái độ như thế nào về điều đó.
“Sẽ không chán ngán!” Vẻ mặt của Cao Phong lúc nói ra bốn chữ này vô cùng nghiêm túc.
“Chọn một người sống cùng đến suốt quãng đời còn lại, gặp gỡ một người đến bạc đầu, tình yêu như vậy không phải là cũng cần phải cố gắng rất nhiều sao?”
“Anh biết trong lòng em đang suy nghĩ cái gì. Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta là vợ chồng.”
“Bất cứ tình cảm gì, chỉ cần nó tồn tại lâu dài thì nó thật sự đều trở thành một loại trách nhiệm, một loại tình cảm còn hơn cả tình thân và tình yêu.”
Trong quá trình Cao Phong nói chuyện, Kim Tuyết Mai nghe vô cùng nghiêm túc và luôn gật đầu, trong đôi mắt to tròn tràn đầy sự xúc động.
“Người bên ngoài nói anh là bá chủ của Thành phố Hà Nội, là người có địa vị cao nhất.”
“Thực ra, anh cũng chỉ là một người tầm thường và anh cũng muốn làm một người tầm thường.”
“Anh không thiếu tiền lại bình an khoẻ mạnh, người anh yêu và người yêu anh đều ở bên cạnh anh, như vậy là cũng đủ rồi.”
Cao Phong khẽ cười, nói lời từ trong đáy lòng ra.
“Ừm.” Kim Tuyết Mai gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia tràn đầy sự xúc động và nghiêm túc.
“Chồng à, anh xem bụng của em này, có phải là đã to hơn một chút rồi hay không?” Kim Tuyết Mai nghiêm trang hỏi.
“…” Cao Phong cực kỳ không biết nên nói cái gì mới phải, không phải là anh mới rời đi có hai ngày hay sao?”
“Đúng vậy, đã to hơn rồi. Anh đoán là thai đôi đấy. Chờ anh trở về, sau đó anh liền dẫn em đi kiểm tra thử xem.” Cao Phong phối hợp nói với Kim Tuyết Mai.
Chương 2945

“Em mới không cần đâu, không phải chúng ta nói vậy là được rồi sao, không cần xem giới tính của cục cưng sao?”

“Bất kể là con trai hay là con gái đều là kết tinh tình yêu của chúng ta, là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho chúng ta nha.”

“Cho nên, em không muốn đi kiểm tra, bất kể là trai hay gái đều tốt cả.” Kim Tuyết Mai dùng tay ôm bụng dưới, nói với Cao Phong vô cùng nghiêm túc.

“Được, được, không kiểm tra, vậy thì chúng ta sẽ không kiểm tra giới tính.”

“Chỉ có điều, hay là chúng ta đi kiểm tra vị trí bào thai một chút nhé? Những thứ đó vẫn có lúc cần thiết đấy.” Cao Phong suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Đợi anh trở về, em muốn anh đi cùng với em làm siêu âm màu 4D để nhìn xem cục cưng của chúng ta trông như thế nào, được không anh?”

Trên mặt của Kim Tuyết MaI đầy sự hạnh phúc vừa nhẹ nhàng xoa bụng vừa bàn bạc.

“Được, chờ anh trở về, anh và em cùng đi.”

Cao Phong cười rồi lại nói: “Em chuẩn bị một chút đồ đạc đi, ngày kia anh… Ôi, đã qua mười hai giờ rồi.”

“Đợi sau khi trời sáng rồi, anh sẽ phải mất một ngày để xử lý mọi chuyện bên này, sau đó còn phải tu sửa lại một số nơi một chút.”

“Ngày mai anh sẽ kế nhiệm chức gia chủ nhà họ Cao, ngay hôm sau đó anh sẽ đưa em vào nhà họ Cao một cách danh chính ngôn thuận với thân phận của bà chủ nhà, làm cô dâu của anh.”

Cao Phong càng nói càng cảm thấy có chút không chờ nổi, bèn từ trên giường ngồi dậy, khoa tay múa chân.

“Ha ha, còn cô dâu nữa chứ, anh đừng đùa nữa được không?”

“Nhưng em nghe theo anh hết.” Kim Tuyết Mai vừa cười vừa nói.

Không phải là cô sẽ theo bất cứ yêu cầu gì của Cao Phong, nhưng có người phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông của mình công bố mình trước mặt tất cả mọi người chứ?

Nếu như có thể, quả thật cô cũng muốn được Cao Phong làm như thế, nở mày nở mặt, danh chính ngôn thuận tiến vào nhà họ Cao, cho cô một thân phận.

Ghi tên của cô vào trong dòng họ của anh.

“Được, vậy thì chờ anh xử lý xong mọi chuyện bên này rồi lại tổ chức một buổi hôn lễ chấn động Việt Nam, rước em vào cửa nhà họ Cao.”

Cao Phong hơi mỉm cười, giọng điệu rất nghiêm túc.

“A? Anh còn muốn cử hành hôn lễ à?” Kim Tuyết Mai hơi hoang mang.

“Đó là chuyện đương nhiên! Trước đó anh chỉ được xem là ở rể thôi, còn hay bị gọi là thứ ở rể ăn bám.”

“Lần này, anh phải làm cho chính mình nở mày nở mặt mới được.”

“Cưới em về nhà, rũ bỏ cái tên người đi ở rể.” Cao Phong nửa đùa nửa thật nói.

Kim Tuyết Mai sững sờ, sau đó cố ý bĩu môi, giả bộ như rầu rĩ không vui nói: “Thì ra anh vẫn luôn không thích việc đến nhà em ở rể, anh không yêu em…”

“Ha ha! Không có không có, nhưng anh nói thật mà.”

“Lần này, dù sao cũng là anh muốn cưới em vào nhà họ Cao, không giống lúc trước.”

“Nhà họ Cao là gia tộc giàu có nổi tiếng ở Thành phố Đà Nẵng, chủ nhà kết hôn làm sao có thể coi như trò đùa được?”

“Em không cần quan tâm, cứ giao cho anh đi.”

“Đến lúc đó, anh sẽ làm cho tất cả mọi người có chức cao ở Thành phố Đà Nẵng, còn có người ở Thủ đô Hà Nội. À, cả người ở Thành phố Biển Đông nữa…”

“Mời tất cả bọn họ tới, chuẩn bị một bữa tiệc diễn ra trong vòng ba ngày để tất cả bọn họ chứng kiến hạnh phúc của chúng ta.”

Cao Phong nói rất nghiêm túc, trông anh có vẻ không đợi nổi nữa rồi.

Trong mắt của Kim Tuyết Mai cũng tràn đầy hi vọng, không ngừng gật đầu nói được.

“Dù sao, em cũng nghe theo anh hết.” Trên mặt Kim Tuyết Mai là một nụ cười thỏa mãn.

“Được!”

Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hai người lại nói chuyện một lát nữa rồi dập máy.

Tiếng sấm ngoài cửa nhỏ dần, mưa cũng dần dần ngừng lại.

Một trận mưa lớn mưa đến khoảng rạng sáng năm giờ thì dừng lại, yên ắng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay sau đó ở phương đông hiện ra ánh sáng bàng bạc, mặt trời bắt đầu chậm rãi nhô lên, chiếu sáng bốn phương.

Cao Phong ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới mở to mắt, mỏi mệt toàn thân hoàn toàn biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK