Lâm Thừa Khải khẽ than một tiếng, trong lòng đã hoàn toàn bội phục trước Cao Phong.
Đến cả Ông Trần cũng không áp chế nổi nhiễu loạn này, nhưng Cao Phong chỉ để lại có vài câu nói, đã lập tức ép được nó xuống.
Anh ta, có thể không phục được sao?
“Đúng vậy! Đúng vậy! Những lời mà cậu ta để lại, thật sự là có ý nghĩa rất quan trọng.”
“Trước kia, tôi cũng chỉ là suy đoán, nhưng hiện tại đã có thể xác định rồi.”
Ông Trần chậm rãi gật đầu, bàn tay có hơi siết chặt lại, trong nội tâm cũng dấy lên một niềm xúc động.
“Vậy là có ý gì?”
Lâm Thừa Khải nhíu mày hỏi.
Ông Trần không vội vàng trả lời này, mà hốc mắt ông lúc này cũng đã hơi ươn ướt.
“Cậu ta đã dùng chính tính mạng của mình, để tạo ra sự cống hiến cuối cùng.”
“Cậu cũng không nhìn ra ư? Cậu ta đã dùng cái chết của chính mình, để đối lấy cho khối tập đoàn Phong Hạo một cái lý do ra tay!”
Ông Trần ngửa mặt lên trời mà thở dài, nội tâm cũng xúc động không thôi.
Lâm Thừa Khải trừng lớn hai mắt, trầm ngâm mất mấy giây, cuối cùng cũng đã hiểu rõ mấu chốt của sự việc.
Vốn dĩ, thế lực ngoài nước cũng biết rõ, khối tập đoàn Phong Hạo là thế lực của Cao Phong.
Một khi khối tập đoàn Phong Hạo đã ra tay, thì người ta cũng biết, đây chính là mệnh lệnh của Cao Phong.
Đến lúc đó, kế hoạch vẫn sẽ bị bại lộ.
Cho nên sau khi Cao Phong đến Tam Giác Vàng, trong nước mới thành lập ra khối tập đoàn Vũ Nặc, chính là vì muốn phủi sạch quan hệ với khối tập đoàn Phong Hạo.
Dưới tình huống như vậy, khối tập đoàn Phong Hạo lớn mạnh đến thế, nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Mà lần này Cao Phong biết rõ chạy trời cũng không khỏi nắng, cho nên lúc trước, khi bị đối phương đuổi giết, mới hô lên mấy lời như vậy.
Chính là để cho bọn cường đạo Nam Cương biết rằng, người mà bọn họ giết là Cao Phong, là lão đại của khối tập đoàn Phong Hạo.
Bởi vậy, khối tập đoàn Phong Hạo xuất quân đánh Lào Cao, không phải là đã đầy đủ lý do rồi hay sao?
“Cậu ta, đã bỏ ra rất nhiều.”
“Mặc dù bản thân đã rơi vào thế thập tử nhất sinh, nhưng suy nghĩ thì vẫn muốn cống hiến.”
“Chỉ dựa vào những gì mà cậu ta bỏ ra, đừng nói là cấp bậc đại đội trưởng, ngay cả chức vị Thống đốc này, trong mắt tôi thì cũng xứng đáng với những việc làm của cậu ta.”
Ông Trần thở dài một hơi, bàn tay cũng khẽ run rẩy, có thể tưởng tượng được tâm trạng của ông ta kích động đến thế nào.
Lâm Thừa Khải cũng chậm rãi gật đầu, nói: “Hơn nữa cậu ta vốn đã nói, chỉ bởi vì một con thỏ, nên mới phát sinh mâu thuẫn với bọn cường đạo Nam Cương.”
“Lại một lần nữa, chẳng cần nói đến quan hệ với Việt Nam! Giáo quan Cao thật sự là người đại nghĩa.”
“Tôi, Lâm Thừa Khải, cả đời này ngoại trừ Ông Trần ngài, chưa từng kính nể ai.”
“Từ hôm nay trở đi, Lâm Thừa Khải tôi, thật lòng cảm phục giáo quan Cao, kính nể giáo quan Cao!”
Ông Trần chầm chậm châm điếu thuốc lên, nội tâm cũng bắt đầu rục rịch, khó có thể bình tĩnh được.
Cao Phong, trên vai cậu ta chống đỡ trách nhiệm của cả Việt Nam, mỗi lần, mỗi việc, đều hoàn thành xuất sắc.
Lần này phạm sai lầm, cũng là vì vội vàng, do để cho bộ đội biên phòng ra mặt, cho nên mới dẫn đến đường cùng.
Nhưng ngay cả trong tình huống như vậy, anh cũng tìm đủ lý do để khối tập đoàn Hạo Phong có thể ra tay.
Những hành động như vậy, đã vượt qua cả câu nói hiên ngang lẫm liệt rồi.
“Ông Trần, ngài cảm thấy, mấy người Long Tuấn Hạo sẽ làm thế nào?”
Lâm Thừa Khải thở ra một hơi, trầm giọng hỏi.
“Tôi không biết.”
“Nhưng mà, bọn ho so với chúng ta thì còn hiểu rõ Cao Phong hơn, cho nên càng có thể nghe ra được những gì mà Cao Phong ám chỉ.”
“Chúng ta không nên đi quản xem bọn họ làm cái khỉ gì, tất cả những gì mà ta có thể làm hiện giờ, là nghĩ ra mọi biện pháp, bảo vệ Cao Phong trở về.”
Ông Trần có hơi nghiến răng lại, thò tay lấy ra điện thoại cá nhân.
“Ông Trần, ngài muốn, sử dụng lực lượng kia sao?”