Đừng tuỳ tiện chống lại nhà họ Cao.”
Anh nói ra những lời này làm mắt của tất cả mọi người đỏ lên, bao gồm bảy mươi tám chiến sĩ của Cao Quang Minh và đám người Khúc Đại Minh.
Cao Phong nói xong, anh quay người đi ra ngoài cửa.
Anh không thể vì chuyện riêng của mình mà kéo theo đám người Cao Thành Sâm rơi vào miệng cọp.
Vả lại chính bản thân anh cũng không biết bản thân phải quay lại thế nào.
“Cậu Phong!”
Đột nhiên Cao Thành Sâm đứng dậy ôm lấy Cao Phong.
“Cậu Phong, cậu tuyệt đối không thể bại lộ! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trước mắt có thể tạm thời giải quyết nguy cơ chỉ có một, đó chính là xử lý Cao Bằng! Anh không cần đi xử lý chuyện này mà chúng tôi sẽ đi!”
Cao Thành Sâm rống lên một tiếng.
Nghe thấy câu nói này của Cao Thành Sâm, đám người đều hai mắt tỏa sáng.
Không tệ, trước mắt người có thể uy hiếp được Kim Tuyết Mai chính là tên Cao Bằng có tính tình kỳ quặc ở Thành phố Hà Nội này.
Cao Bằng là mầm mống tai hoạ của mọi chuyện.
Cho nên muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải tiêu diệt Cao Bằng.
Chỉ cần tiêu diệt đi Cao Bằng, chí ít có thể có được một khoảng thời gian yên bình.
Dù là nhà họ Cao lại phái người vào Thành phố Hà Nội thì cũng có thể để cho đám người Cao Phong có một khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức và phát triển lực lượng.
Cho đến lúc đó thì Cao Phong đã có đầy đủ lực lượng, anh làm chuyện gì cũng không cần bó tay bó chân như thế nữa.
“Anh Sâm…”
Cao Phong vừa mới gọi một tiếng là Cao Thành Sâm đã trực tiếp cắt ngang lời Cao Phong.
“Cậu Phong, tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng những lời thế này thì cậu không nên nói thêm một chữ nào nữa! Coi như chúng tôi van xin cậu, có được không?”
Cao Thành Sâm nói xong đã trực tiếp quay người nhìn một đám chiến sĩ nhà họ Cao nói: “Hiện tại mọi người có bằng lòng đứng về phía Thành phố Hà Nội với tôi không?”
“Bạch bạch bạch!”
Đám người Cao Quang Minh đều đứng dậy đi vê đăng trước mấy bước.
Ai cũng biết lần này tiến đến Thành phố Hà Nội sẽ cửu tử nhất sinh.
Nhưng bảy mươi bảy người này lại không có ai lùi bước.
Cao Phong đỏ vành mắt, anh chỉ có thể yên lặng nhìn đám người.
Anh đang không ngừng phấn đấu không biết mệt mỏi.
Chính vì anh ở vị trí này, cho nên anh không thể đưa ra lựa chọn theo cảm tính.
Một tướng công thành ngàn bộ xương khô, đây là đạo lý không thể nào thay đổi.
Vì không phụ lòng nhiều người, anh chỉ có thế phụ lòng vài người.
Anh không có lựa chọn, anh chỉ có thể chấp nhận.
“Không thể được! An nguy của cậu Phong nhất định phải có người bảo vệ, tôi chỉ cần hai mươi người thôi.”
“Số người càng ít thì mục tiêu càng ít, như vậy tỉ lệ thành công của chúng ta sẽ càng lớn.”
Cao Thành Sâm khẽ nhíu mày.
“Thành Sâm, chuyện lần này là tôi dẫn đội.”
Cao Quang Minh bước lên phía trước, nhẹ giọng nói một câu.
“Anh Minh, không được…”
“Đừng nói nữa! Tôi lệnh cho cậu, bây giờ về đội ngay!”
Cao Quang Minh quát lên Cao Thành Sâm sững sờ trong vài giây, sau đó vừa nghiến răng thể hiện sự tức không phục vừa đi vào trong hàng ngũ của mình.
Vẻ mặt của Cao Quang Minh rất thản nhiên, anh ta nhìn những khuôn mặt của mọi người phía trước, nhìn qua từng người, từng người một.
“Hoàng Đại, Đức Long, Tiểu Vũ,…”
Vào lúc này, Cao Quang Minh đọc tên của mười mấy người.
Lại thêm cả bản thân Cao Quang Minh nữa là tổng cộng có hai mươi người, đứng ở giữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào hình ảnh hai mươi người đứng đó.
Trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, nhiệm vụ lần này nguy hiểm biết bao nhiêu.