“Giống cái gì mà giống, lúc đó cách xa như vậy lại là âm thanh trong tivi, các là các người nghe nhầm rồi.” Vương Ngọc Hoa càng thêm khinh thường.
Trong suy nghĩ của bà ta, dù có một ngàn Cao Phong không thể so với Cao Vũ, thậm chí giữa hai người cũng không có khả năng so sánh có được hay không.
Phùng Phương Huyền im lặng trong hai giây, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ bà nhắc tới Cao Vũ để làm gì chứ?”
“Tất nhiên là tôi phải nhắc tới cậu ta chứ, cậu ta chính là người đại gia đang theo đuổi Ngọc Tâm đó! Để tôi nói cho bà biết, Cao Phong có thể so sánh với cậu ta không?” Vương Ngọc Hoa cười tự đắc.
Phùng Phương Huyền đã bị sốc ngay khi nói điều này.
Trần Tùng Sơn đạp phanh gấp và suýt chút nữa không tông vào lan can bên đường.
“Thím ba à, thím đang đùa con sao? Ông chủ lớn Cao Vũ của khu thương mại Kiên Thành đang theo đuổi Ngọc Tâm?” Trần Tùng Sơn trực tiếp dừng xe, mở to mắt nhìn Vương Ngọc Hoa.
Phùng Phương Huyền nuốt nước bọt và nhìn Vương Ngọc Hoa đầy hoài nghi.
Nếu chuyện này là thật, thì từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ dám la hét trước mặt Vương Ngọc Hoa nữa!
Cao Vũ, ông chủ của khu thương mại Kiên Thành, đó là ai chứ?
Đó là người siêu giàu vung tay bỏ ra 3 tỷ đô la Mỹ để giành được khu thương mại Kiên Thành, người đó có có thể dễ dàng rút ra hàng tỷ đồng tiền mặt.
Thậm chí anh còn thu ba gia tộc nhỏ ở thủ đô dưới trướng của mình, một nhân vật siêu cấp lớn!
Cho dù không biết ba gia tộc nhỏ có khái niệm là gì, nhưng bọn họ biết chắc hẳn là rất cường đại.
Trần Ngọc Tâm, vậy mà lại quen biết với Cao Vũ!
Điều này, điều này thật đáng sợ.
“Tôi không đùa, Cao Vũ còn cho Tiểu Khiết một cửa hàng ở khu thương mại Kiên Thành để con bé mở cửa hàng hoa.”
“Nghe nói một năm tiền thuê tốn rất nhiều tiền, nhưng Cao Vũ đã trực tiếp đưa cho Ngọc Tâm.”
“Để tôi nói cho các người nghe một chút, nếu Cao Vũ không có ý gì với Ngọc Tâm thì cậu ta có thể giúp con bé như vậy sao?” Vương Ngọc Hoa càng thêm tự hào nói.
Cứ như thể Cao Vũ của khu thương mại Kiên Thành đã trở thành con rể của bà ta.
“Không thể nào, không thể nào, tôi vẫn không tin được đâu Ngọc Hoa! Đại gia siêu giàu như vậy, cậu ta tiện tay lấy ra có thể chất thành đống cao như tòa nhà, trời ạ!”
“Thật không thể tin được, chúng ta cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với một người như vậy sao?” Phùng Phương Huyền càng nghĩ càng không tin.
Trần Tùng Sơn cũng mở to mắt, cho rằng Vương Ngọc Hoa đang khoác lác.
“Này, các người không tin sao? Ngày mai, ngày mai tôi sẽ bảo Ngọc Tâm dẫn chúng ta đi xem cửa hàng hoa của con bé thì các người sẽ tin thôi.” Vương Ngọc Hoa xua tay nói.
Trần Tùng Sơn và Phùng Phương Huyền nhìn nhau, rồi cả hai im lặng gật đầu.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật hay không thì cứ đi xem là biết rồi.
“Bây giờ tôi nói Cao Phong chỉ là một người bình thường thôi, các người còn nói tôi là không khiêm tốn sao?” Vương Ngọc Hoa đắc thắng cười.
“Không nói, không nói.” Phùng Phương Huyền vội xua tay.
Nếu Trần Ngọc Tâm thực sự có quan hệ với ông chủ lớn của khu thương mại Kiên Thành, thì sau này gia đình họ nhất định phải cố gắng nịnh bợ nhà của Trần Ngọc Tâm!
“Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ gọi Cao Phong đến để cậu ta nhìn ra khoảng cách giữa chính mình và người khác.”
“Ngoài ra, còn để cho cậu ta nhìn rõ hiện thực, tránh cho cậu ta còn dây dưa với Ngọc Tâm.” Vương Ngọc Hoa nói thêm.
“Đúng vậy, phải làm cho anh ta nhận ra hiện thực, vậy mà còn để con phải gọi anh ta là em rể, phi!”
“Ngày mai để cho anh ta nhìn xem, em rể thật của con tốt như thế nào, người nọ tùy tiện lấy tiền ra có thể giết chết anh ta!” Trần Tùng Sơn cũng tức giận nói.
Cả ba thống nhất thời gian đến khu thương mại Kiên Thành vào ngày mai để đả kích Cao Phong một lúc.
Khu thương mại Kiên Thành.
Bên cạnh cửa hàng hoa của Trần Ngọc Tâm, một chiếc Rolls Royce Gust màu tím chói lọi đang đậu.
Cao Phong và Trần Ngọc Tâm đã nghiên cứu phong cách trang trí trong cửa hàng hoa một thời gian.
“Két! Két!”
Bỗng nhiên, một chiếc Rolls-Royce Phantom và một chiếc Rolls-Royce Cullinan phanh gấp và dừng lại trước cửa hàng hoa.