Kim Tuyết Mai theo chân Cao Phong, đứng bên cạnh xe, nhìn lên ngôi biệt thự trên đỉnh núi.
Lúc này, ba mươi chiếc ô tô hướng về phía trước, chỉnh tề đậu thành hàng.
Gần một trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang đứng xung quanh với vẻ mặt nghiêm nghị đầy cảnh giác.
“Oa, chúng ta thực sự đã trở lại.”
“Cảm giác như là đang mơ vậy.”
Kim Tuyết Mai khoác tay Cao Phong, thu hết cảnh vật xung quanh vào trong tầm mắt.
Càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy vui mừng.
Vốn dĩ còn nghĩ, không biết mình sẽ cùng Cao Phong phải đợi ở Thủ Đô bao lâu nữa thì mới có thể trở về.
Cô cũng biết hy vọng đó khó khăn, bé nhỏ cỡ nào.
Mà lúc này, Cao Phong và cô đã trở về nơi này, trở về Thành phố Hà Nội.
Điều quan trọng không phải là đi đâu mà là có người mình yêu thương đồng hành đi cùng.
Vì vậy, Cao Phong và Kim Tuyết Mai cùng nhau trở về Thành phố Hà Nội, quả thật khiến lòng cô vui mừng khôn xiết.
“Đúng vậy, thật giống như đang nằm mơ.”
Khóe miệng Cao Phong khẽ cong lên, nắm chặt bàn tay của Kim Tuyết Mai.
Lúc đầu khi bị lão già họ Trần bắt đi, anh cũng không ngờ rằng mình lại có thể trở ra nhanh như vậy.
Chỉ là, nếu đã trở về thì một số chuyện cần phải được làm thật tốt.
Dù có đi biên giới hay không thì trước tiên Cao Phong vẫn phải thu xếp mọi chuyện ổn thỏa trước.
“Đinh reng reng!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cao Phong đột nhiên vang lên.
Một tay Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai, tay kia lấy điện thoại di động lên trả lời “Alo” một tiếng.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau vài lời ngắn gọn, Cao Phong gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
“Brừm brừm brừm!”
Cao Phong trầm tư hai giây, vừa quay đầu định gọi Liễu Tông Trạch thì đột nhiên bên kia truyền tới tiếng nổ máy xe.
Chỉ thấy chiếc xe mà Liễu Tông Trạch đang lái đột ngột khởi động, cấp tốc quay đầu, như thể chuẩn bị rời đi.
“Tông Trạch?” Cao Phong cau mày hét lên một tiếng.
“Anh Phong, tôi đi xử lý hai thùng xăng này trước, tôi sẽ quay lại họp sau.”
Liễu Tông Trạch tùy ý khoát tay, vội vàng tựa như lửa sắp cháy đến nơi, nhanh chóng tăng ga rời đi.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Cao Phong cảm thấy bất lực.
“Anh Phong, đợi tôi xử lý xong chuyện này thì chúng ta nói sau.”
Liễu Tông Trạch buông ra một câu rồi trực tiếp lái xe rời đi.
“Cái tên nhóc này.” Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh Phong, tôi nhìn mắt của anh Trạch đỏ hoe, có lẽ là anh ấy đang nhớ tới Cao Mỹ Lệ.”
Long Tuấn Hạo cau mày, nhỏ giọng nói một câu.
Cao Phong mấp máy miệng, khẽ gật đầu.
Dù sao thì Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ gặp nhau ở Thành phố Hà Nội, tình yêu của họ cũng bắt đầu nảy mầm từ Thành phố Hà Nội này.
Trở lại chốn xưa, cảnh còn người mất, trong lòng cũng khó lòng giữ được bình tĩnh.
“Vậy đợi đến tối, tôi sẽ tìm cậu ấy sau.”
“Tuyết Mai và tôi đi lên trước, sau đó cậu đi thông báo với bố cậu và những người khác.”
“Tới tòa nhà bất động sản Phong Mai, chúng ta mở cuộc họp ở đó, tôi có chuyện muốn nói bọn họ.”
Cao Phong hướng về anh ta rồi bàn giao một số việc.
“Không vấn đề gì!”
Long Tuấn Hạo đáp một tiếng, sau đó quay người đi về phía gần một trăm binh sĩ vũ trang.
“Này, người anh em?”
Long Hạo Nhiên bày ra khuôn mặt xấu xa, anh ta vươn tay chọc một cái vào người binh sĩ đứng đầu hàng.
“Xin chào.” Người binh sĩ đến sắc mặt cũng không thay đổi một cái, lùi về phía sau một bước.