Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404


Người đứng đầu nhà họ Đường hiện tại ở thành phố Hà Nội là ông Đường Văn Lâm.


Một nhóm người đi theo bà Đường đến đây, gặp Đường Văn Lâm đang luyện Thái cực quyền, đều là nhẹ nhàng bước đi. Tất cả đều nói nhỏ, sợ làm phiền đến ông Đường. Đây là thói quen của Đường Văn Lâm, kiên trì mười năm như một.


Cho dù là ngày quan trọng như vậy, Đường Văn Lâm cũng tận dụng thời gian để luyện tập một chút. Mọi người đều đứng xung quanh, nhìn Đường Văn Lâm với vẻ mặt đầy sự kính trọng. Mà Cao Phong khẽ cau mày khi nhìn thấy mấy tư thế thái cực quyền của Đường Văn Lâm, miệng mấp máy nhưng vẫn không nói gì.


“Ông nội đã nghiên cứu thái cực quyền cũng mười năm rồi, bây giờ càng ngày càng thuần thục, và trình độ cũng ngày càng cao”


“Đúng vậy, có một thầy giỏi thái cực quyền ở thành phố Hà Nội, cũng khen ông nội hết lời.” Mấy chục người con ba đời của nhà họ Đường đều nhỏ giọng bàn tán.


“Cao Phong, ông nội em thích võ thuật, đặc biệt là thái cực quyền, anh xem ông chơi như thế nào?” Đường Ngọc Diệp cũng tự hào giới thiệu với Cao Phong.


Không nghĩ, Cao Phong khẽ lắc đầu nói: “Anh nhìn, không được tốt lắm.”


“Hảº Đường Ngọc Diệp hơi sửng sốt, quay đầu khó hiểu nhìn Cao Phong. trong xã hội hiện đại này, võ sĩ cực kì hiếm, võ sĩ có thành tích lại cực kì hiếm. Vốn dĩ tưởng rằng Cao Phong sẽ ngạc nhiên sau khi nghe cô giới thiệu, nhưng không nghĩ rằng Cao Phong có chút coi thường thái cực quyền của Đường Văn Lâm.


Mấy đệ tử nhà họ Đường bên cạnh cau mày nhìn Cao Phong, nếu không phải sợ làm phiền Đường Văn Lâm, đã trách mắng Cao Phong ngay lúc đó.


Ông Đường nghiên cứu Thái cực quyền hàng chục năm, trong mắt anh ta lại chẳng ra sao cả. Anh nói những lời này không sợ là khiến người khác cười rơi răng cửa sao.


“Cao Phong, anh cũng biết thái cực quyền sao?” Đường Ngọc Diệp nhỏ giọng hỏi. Cao Phong dừng lại chút, anh vốn không muốn nói nhiều. Nhưng nếu Đường Văn Lâm cứ tiếp tục luyện tập theo cách này, nhìn tưởng chừng như có thể tăng cường thân thể nhưng thực chất sẽ gây ra một số tổn hại cho cơ thể.


Hơn nữa, theo thời gian, những tổn hại này sẽ ngày càng lộ rõ. Võ thuật chú ý đến cách tiếp cận từng bước, có quy định cụ thế, làm ngược lại có thể sẽ thành công nhưng càng nhiều sẽ là phát sinh những điều ngoài ý muốn.


“Ông Đường vốn không hiểu ý nghĩa thật sự của thái cực quyền” Cao Phong nhẹ giọng đáp.


“Tôi nói anh là Cao Phong đúng không? Anh có bệnh hả?”


Nghe xong lời của Cao Phong, con cháu của Đường gia bên cạnh không nhịn được, tại chỗ hét lên một tiếng. Anh ta tên là Đường Đình Thư, là con trai thím hai của Đường Ngọc Diệp.


Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua, ngay cả Đường Văn Lâm cũng bị quấy rầy, ông hơi dừng lại, đang làm tư thế cuối cùng.


“Đình Thư, có chuyện gì vậy?” Bà Đường khẽ cau mày.


“Bà nội, anh ta nói ông nội không hiểu ý nghĩa thực sự của thái cực quyền, và nói ông đánh thái cực quyền không ra làm sao cả.” Đình Thư lập tức chỉ vào Cao Phong và nói với vẻ mặt không kiên nhẫn. Mọi người sững sờ một lúc sau đó không nhịn được cười.


“Ông nội nghiên cứu thái cực quyền gần mười năm, không hiểu được ý nghĩa thật sự của thái cực quyền?” Ông tiếp xúc với thái cực quyền còn nhiều năm hơn tuổi của anh, ông đánh không ra làm sao? Cho dù là ông đánh có chỗ còn thiếu sót nhưng cũng không phải một người trẻ như anh có thể tùy ý đánh giá”. Chỉ một lúc, Cao Phong trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Vốn đĩ đang nghĩ cách nhắm vào Cao Phong chủ yếu là vì muốn chế giễu gia đình Đường Ngọc Diệp. Ai biết được Cao Phong lại tự mình đâm đầu vào miệng súng, vậy họ sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này sao? Lúc này, ngay cả Phùng Vân cũng khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy không vui với Cao Phong.


Lúc trước không cảm nhận được Cao Phong có chút khí chất, bây giờ xem ra ngay cả điều cơ bản về cách đối nhân xử thế của con người, còn có chút kiêu ngạo”. Tôi đã từng chứng kiến vô số những người trẻ tuổi tiềm năng, nhưng họ đều vụt mất chỉ vì một chữ kiêu. Tôi nói kiêu là trong từ kiêu ngạo.


con người có thể có sự ngông nghênh nhưng không thể kiêu ngạo.


“Người trẻ tuổi, anh quá kiêu ngạo, cho nên cảm thấy cái gì cũng không hoàn hảo.” Bà Đường nhìn Cao Phong một cái , nhẹ giọng bình luận.


Cao Phong nhấp nháy miệng nhưng không có mở miệng giải thích. Hiểu tự nhiên sẽ hiểu, những người không hiểu có giải thích thì vẫn không hiểu . Bây giờ bà Đường đã nói rồi, và những người như dì hai của Đường Ngọc Diệp lại không giấu giếm lời chế nhạo của họ đối với Cao Phong. Cả nhà Đường Ngọc Diệp đều được sủng ái trước mặt Đường Văn lâm, họ cũng không dám quá mức làm càn, giờ lại gieo rắc oán hận này lên người của Cao Phong.


“Trẻ con không coi ai ra gì”.


“Có những người thì yêu câu bản thân thì cao nhưng năng lực lại kém, không biết lòng còn cao hơn trời, thật ra mạng người mỏng hơn tờ giấy.” Dì hai Đường Ngọc Diệp bọn họ đều vô cùng coi thường.


“Ngọc Diệp, người này là? Đường Văn Lâm đang đứng trên mặt đất và hỏi về phía này. Lời này vừa nói tất cả mọi người đều im lặng và không ai dám nói một nửa câu vô nghĩa khác.


Đường Ngọc Diệp vội vàng tiến lên, cung kính hỏi : “Ông nội, Cao Phong là bạn của con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK