Bởi vì lúc này mặt sau của chén đang quay ngược lại với dưới đài, cho nên đám người không tài nào nhìn thấy được bên trong.
Chỉ có một mình Trình Thanh Cẩn có thể nhìn thấy.
Đám người nhìn về phía Trình Thanh Cẩn, muốn xem thử trên mặt ông có biểu cảm như thế nào.
Nhưng bọn họ chợt phát hiện Trình Thanh Cẩn đang vô cùng kích động, thậm chí còn chảy nước mắt.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trình Thanh Cẩn đã chảy nước mắt đầy mặt.
“Trời phù hộ cho Việt Nam ta! Trời phù hộ cho Việt Nam ta Trình Thanh Cẩn thở dài một tiếng, chậm rãi xoay bát sứ qua.
“Tách!”
Một vầng sáng xanh lam chói mắt hiện ra, xen lẫn chói lọi, trong nháy mắt phát ra từ bên trong chén.
Năm màu sắc khác nhau, lấy màu xanh làm chủ, phát sáng chói lọi.
Chỉ vừa mới liếc nhìn đã làm cho người ta cảm thấy mình như đang năm trong biển cả rộng lớn, ngắm nhìn bầu trời đầy Sao sáng.
Mà bên trong bầu trời sao đó ẩn chứa vô vàn điều huyền bí, vũ trụ mênh mông vượt khỏi giới hạn của con người!
Nhìn hình ảnh vô cùng tráng lệ bên trong chiếc bát sứ này, ai nấy đều sững sờ.
Lúc này, tất cả mọi người đều đồng loạt nín thở, trợn mắt há to miệng nhìn bát sứ.
Cả sảnh giám định và trưng bày đang chìm vào sự yên lặng như tờ.
Nó giống như lúc hai ba giờ đêm tại nghĩa trang, không có cả tiếng kêu của côn trùng.
Bên trong sảnh này vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Mà trong lòng Cao Phong cũng cảm thấy chấn động, anh lộ ra một nụ cười hài lòng.
Quả nhiên là cái bát sứ này không khiến cho anh phải thất vọng.
Anh tin tưởng, có được chiếc bát sứ này thì mọi vấn đề tài chính gặp phải đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc bát sứ.
Trên mặt ai cũng hiện vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Khoảng chừng hai phút sau mới có người phản ứng lại.
“Cái này, cái này là bảo bối nào thế?”
“Không biết từ bao giờ mà Việt Nam lại có cái bát sứ cố như thế này?”
“Khiến cho tôi nhớ lại.
Dường như tôi đã nhìn thấy ảnh của nó ở đâu rồi.
Để tôi nhớ lại…”
Có một người mở đầu thì những người khác cũng bắt đầu bàn luận theo.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ hiện trường phát ra vô số lời bàn tán.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ấy, không có người nào phát hiện ra được bảo bối này là đồ vật gì? Tuy nhiên, dù bọn họ không thế xác định được lai lịch của đồ vật này thì bọn họ cũng có thể chắc chắn cái bát sứ này tuyệt đối là vật không tâm thường.
Một số đồ cổ có mang theo một thứ linh khí trong nó.
Thứ linh khí này khiến người ta không thể nào bỏ qua.
Chỉ cần nhìn từ dáng vẻ bên ngoài là có thể đoán được nguồn gốc xuất xứ của nó lớn như thế nào.
Lúc này trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt đã cực kỷ ngạc nhiên.
Đổng Thái Minh lại càng ngưỡng mộ anh hơn.
Vũ Hoàng Lê thở dài, ông ta khẽ cảm thán với thủ đoạn làm việc của cậu Phong, những người bình thường chỉ có thể nhìn thôi.
Vê phân Dương Tuấn Minh, bàn tay anh ta nắm chặt lấy thành ghế, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, nhìn qua rất đáng sợ.
“Thầy Phong à, bảo bối này là cái gì vậy?”2084663_2_25,60
Đột nhiên, bên dưới có người tò mò không chờ được đã lập tức đứng lên hỏi.
Mà lúc này ba thây thấm định cũng đang ngấn người, cho đến khi có người hét lên, bọn họ mới từ từ khôi phục lại thân trí.
Sau khi tỉnh táo trở lại, hai thầy thẩm định bên cạnh Trình Điểu Phong cùng nhau hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, hai người họ và Trình Điểu Phong đều giống nhau.
Trong nháy mắt, cả ba dường như đang rơi nước mắt.
“Thầy Phong, cái này, cái này, đây chính là Diệu Biến…”