“Bạn của tôi, khách quý, khách quý.”
Lần này Morgan trực tiếp từ sau bàn làm việc bước ra, đi về phía người trung niên kia.
Thương hội Stewart ở thành phố kế bên khá nổi tiếng.
Bên trong thương hội có không ít tỷ phú, tuyệt đối là một lực lượng không thể coi thường.
Cho dù là Morgan cũng không thể khinh khi.
“Ông Morgan, nghe nói Richard – hội viện thương hội Stewart bọn tôi có chút vấn đề với ông?”
Katai bắt tay với Morgan, hỏi nhỏ.
“Cái này, mời ngồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”
Morgan nghe vậy thì sửng sốt đôi lát, sau đó khách sáo một tiếng.
“Chuyện chỉ vì một kẻ tầm thường từ Việt Nam thôi.”
“Sau đó ông Richard với tên kia lại là bạn nên ra tay trợ giúp.”
“Nhưng mấy yêu cầu của bọn họ tôi không cách nào đáp ứng được, chuyện chỉ vậy thôi.”
Morgan dùng vài câu, khái quát ngắn gọn câu chuyện.
Lời nói mập mờ, cũng không nói rõ được tình huống.
“Tôi hy vọng ông Morgan đây có thể cho tôi chút mặt mũi, được chứ?”
Katai nghe vậy cũng không biết có nghe hiểu không, trực tiếp nói thẳng vấn đề.
Đến Richard bên kia ông ta cũng không thèm liếc nhìn một cái.
“Chuyện này, có chút khó khăn.”
Đáy mắt Morgan hiện chút khó chịu nhưng trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như cũ.
“Ý ông Morgan là, mặt mũi của Katai tôi không đủ để ông thay đổi chủ ý?”
Katai cười nhạt, nâng ly trà nhấp một ngụm, bộ dáng trấn định như cũ.
“Không đâu, ông Katai đừng hiểu lầm.”
“Nếu là trước kia, tôi nhất định có thể đáp ứng.”
“Nhưng ông Katai có chỗ không biết, nay tập đoàn Vitino đã có người khác làm chủ.”
“Cho nên ông nói chuyện này…”
Morgan cười nhạt, nhẹ nhàng nói một câu.
Katai nghe vậy ngẩn ra, động tác uống trà cũng dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn Morgan.
Đã sớm nghe nói tập đoàn Vitino hướng đến không ít đám người cao tầng, quả nhiên là thật.
Nhưng Richard đã hứa hẹn cho ông ta không ít chỗ tốt, ông ta không bỏ được khối thịt béo bở kia.
“Người phía trên là ai?”
“Katai tôi tuy không phải nhân vật tiếng tăm gì, nhưng cũng có chút mặt mũi.”
“Không bằng để tôi gặp vị kia một chút?”
Katai chậm rãi đặt ly trà xuống, nhàn nhạt hỏi Morgan.
“Trời ạ, ông thì có mặt mũi gì?”
“Katai ông ở thành phố bên kia có chút năng lực, nhưng đây là đâu?”
“Hình như tay ông vươn hơi dài rồi đấy!”
Ngày vào lúc này, một thanh âm giễu cợt từ ngoài cửa vang lên.
“Là ai dám bất kính với phó hội trưởng Katai?”
Mấy tên trung niên sau lưng Katai dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía cửa.
Mà Morgan lại lộ ra ý cười nhạt, chậm rãi đứng lên.
Người đó, rốt cuộc cũng đến.
“Rầm! Rắc!”
Giây tiếp theo, ngoài cửa đột nhiên xông vào không dưới trăm tên nhân viên an ninh người Mỹ.
Đều được vũ trang súng ống đầy đủ.
Sau khi đi vào không nói hai lời liền giơ súng lên, nhắm vào đám người Katai và Cao Phong.
Cao Phong nheo mắt, anh quả thật đã xem thường Morgan.
“Dưới kia có hai mươi mốt tên mang vũ khí không người đại diện hợp pháp, đã bị tôi khống chế.”
“Tôi muốn hỏi là ai tự thấy mặt mũi mình lớn đến vậy, thật muốn nhìn thử một chút mà.”
Đi cùng giọng điệu giễu cợt này là một vị trung niên.