Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3436


Cao Phong mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn người bác sĩ kia và nói.


“Gia chủ Cao Phong, thực ra…”


Cao Phong khẽ nhíu mày, ngắt lời của bác sĩ.


“Tôi không thích người khác nói dối cho nên ông hãy suy nghĩ kỹ càng rồi nói tiếp.”


Một câu nói khiến cho vị bác sĩ kia lập tức ngậm miệng lại, hơi quay đầu nhìn về phía Lâm Vạn Quân.


Lâm Vạn Quân trầm mặc vài giây, sau đó khoát tay áo về phía vị bác sĩ kia rồi muốn dẫn Cao Phong đi ra ngoài.


Nhưng Cao Phong không muốn bỏ đi, cực kỳ cố chấp nói: “Lão Lâm Quân! Chú ngồi xuống trước đi, cháu nghe hết rồi chúng ta lại đi.”


Từ đoạn thời gian trước, Cao Phong đã phát hiện Lâm Vạn Quân có cái gì không đúng.


Lời nói việc làm đều vô hình mang theo sự nôn nóng.


Giống như là loại nôn nóng khi biết thời gian của mình không còn nhiều lắm cho nên muốn sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện vậy.


Ngày hôm nay, Lâm Vạn Quân lại tìm hai người tới, nói là muốn làm phụ tá đắc lực cho mình, càng làm cho Cao Phong lo lắng trong lòng không gì sánh được.


Ở nơi vùng biển của nhà họ Cao này, anh không cần phụ tá đắc lực gì cả.


Có Lâm Vạn Quân trông coi nhà cho anh, anh có thể yên tâm không gì sánh được.


“Cậu Phong! Tôi nói thật với cậu, thân thể của tôi đúng là đã xảy ra chút vấn đề.”


Thấy Cao Phong kiên trì như vậy, Lâm Vạn Quân đành chậm rãi mở miệng nói.


“Vấn đề gì?”


Cao Phong bỗng nhiên nhíu mày, trợn to hai mắt hỏi.


“Muốn nói là vấn đề lớn thì cũng không tính là lớn, muốn nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.”


“Nói chung, bác sĩ kiến nghị điều trị nhiều hơn.” Lâm Vạn Quân sắp xếp lời nói rồi nhỏ giọng trả lời.


“Tôi muốn nghe lời thật lòng, nói thẳng cho tôi biết kết quả đi.”


Cao Phong bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía vị bác sĩ kia.


Bác sĩ im lặng suy nghĩ một một lát rồi sau đó mở miệng nói ra: “Dựa theo tình trạng cơ thể trước mắt của lão Lâm Quân, có lẽ ông ấy chỉ còn thời gian nửa năm.”


“Cái gì…”


Cao Phong lập tức trợn to hai mắt, ngồi phịch xuống đất.


Cả người cứng đờ như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch.


“Cậu Phong!”


Lâm Vạn Quân lập tức vội vàng tiến lên, muốn kéo Cao Phong dậy.


Trong đầu Cao Phong đầy tiếng ong ong, anh muốn đứng lên nhưng hai chân lại như thể nhũn ra, có một loại cảm giác không làm gì được.


Chỉ thấy Cao Phong không ngừng nỗ lực đứng lên khỏi mặt đất, nhưng hoàn toàn không đứng nổi.


Đối với Cao Phong mà nói, Lâm Vạn Quân có ý nghĩa như thế nào?


Khi Cao Phong còn bé, ông ta là người trung thành bên cạnh ông cụ Cao, hết mực bảo vệ Cao Phong.


Lúc hấp hối, ông cụ Cao đã gửi gắm Cao Phong cho Lâm Vạn Quân, cho tới nay ông ta vẫn luôn làm tốt.


Không màng đến trả công đền đáp, chưa bao giờ có câu oán hận nào.


Nói không khoa trương chút nào, ở trong lòng Cao Phong, Lâm Vạn Quân giống như là ông nội, giống như là cha vậy.


Bây giờ ở trên cõi đời của Cao Phong, cha đã qua đời, ông cụ Cao cũng đi rồi, bà cụ Cao lại đang ở trong tình trạng như hiện tại.


Người thân duy nhất cũng chính là Lâm Vạn Quân và Lâm Thục Lan.


Thậm chí ở trong lòng Cao Phong, địa vị của Lâm Vạn Quân còn quan trọng hơn so với mẹ đẻ Lâm Thục Lan của anh!


Nhưng lúc này, bác sĩ nói mạng sống của ông Lâm Vạn Quân chỉ còn tối đa là nửa năm.


Nửa năm cũng chính là sáu tháng, một trăm tám mươi ngày.


Đây là một khoảng thời gian ngắn cỡ nào chứ!


“Lão Lâm Quân! Cháu còn chưa dẹp yên bốn bề, cháu còn chưa hoàn thành tất cả mọi chuyện.”


“Cháu còn chưa thực sự hoàn thành tất cả, sau đó tận hiếu với chú, làm sao chú có thể, làm sao có thể…”


Cao Phong cắn chặt răng, nước mắt tràn mi mà ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK