Đám người Kim Nhạc Sơn vừa nghe thấy những lời này, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Đối với những người như Trương Hổ mà nói thì những chuyện như thế này bọn họ thật sự có thể làm được đó.
“Cao Phong, tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu…
Trong phút chốc, mấy người đều đồng loại xin Cao Phong tha thứ, chỉ còn thiếu nước quỳ lạy với Cao Phong nữa thôi.
Cao Phong không nhịn được khoát tay một cái, đám người Trương Hổ vội vàng kéo đám người Kim Nhạc Sơn đi ra ngoài.
Chết, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ phải chết.
Nhưng mà từ nay về sau, bọn họ đừng nghĩ đến việc chạm được vào Xí nghiệp Kim Thiên.
“Tuyết Mai, bà nội rất xin lỗi con.” Đợi sau khi mọi người đi hết, bà cụ Kim thở dài.
“Bà nội, bà nói cái gì vậy.” Kim Tuyết Mai vội vàng ngăn cản bà cụ Kim.
“Trong tay bà có năm mươi một phần trăm cổ phần. Bây giờ, bà nghĩ… Bà sẽ đưa chỗ cổ phần này cho… Bà cụ Kim dừng một chút, sau đó nhìn về phía Cao Phong nói: “Chỗ cổ phần này… Toàn bộ chuyển cho Cao Phong”
Bà cụ Kim nói xong, cả nhà Kim Tuyết Mai đều trợn tròn hai mắt.
Bọn họ thật sự không thể nào nghĩ ra được, tại sao thái độ của bà cụ Kim đối với Cao Phong lại thay đổi nhiều như vậy.
Là bởi vì Cao Phong chữa khỏi bệnh cho bà sao? Không, không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Chắc chắn là trong khoảng thời gian vắng mặt mấy ngày, giữa hai người còn xảy ra rất nhiều chuyện mà bọn họ không biết.
Ngay cả Cao Phong cũng có chút bất ngờ, anh không ngờ rằng bà cụ Kim sẽ làm như vậy.
“Cao Phong, bà hy vọng cháu không nên từ chối. Bà hy vọng cháu có thể dẫn dắt tốt Xí nghiệp Kim Thiên này, phát triển lên một vị thế cao hơn. Vẻ mặt bà cụ Kim nhìn Cao Phong đầy chăm chú.
Mặc dù trong lòng ba người Kim Tuyết Mai vô cùng kinh ngạc nhưng lúc này cũng không nói gì cả.
“Vẫn là cho Tuyết Mai đi bà. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, coi như là quà sinh nhật.”
“Bà cứ yên tâm đi. Chỉ cần cháu còn ở đây một ngày thì Xí nghiệp Kim Thiên cũng sẽ không bị sụp đổ đâu Cao Phong trầm ngâm hai giây rồi lạnh nhạt nói.
Bà cụ Kim nhìn Cao Phong, sau đó nói: “Được, vậy thì cho Tuyết Mai đi.”
“Bà nội..” Lúc này, Kim Tuyết Mai rất muốn nói cái gì đó.
“Tuyết Mai, không nên từ chối. Đây là những điều mà cháu nên có được.
“Cho dù là bởi vì Cao Phong hay là bởi vì lời con đã nói trước đó.”
“Thật ra thì, Cao Phong đã chữa khỏi bệnh cho bà rồi. Vừa nãy đều là bà giả vờ mà thôi. Cuộc nói chuyện của mọi người, bà nghe tròn vành rõ chữ từng lời một. Bà cụ Kim nhẹ giọng nói.
Đột nhiên Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải trợn tròn hai mắt, trong lòng Kiều Thu Vân vô cùng vui sướng, may là vừa nãy mình không kịp nói gì cả.
“Bà nội…” Không biết trong lòng Tuyết Mai đang suy nghĩ điều gì.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai, bà sẽ cho rời chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang cho cháu.
“Bây giờ, bà hơi mệt một chút, mọi người cũng về trước đi. Cao Phong ở lại, bà có mấy lời muốn nói với cháu. Bà cụ Kim khoát tay một cái.
Mấy người Kim Tuyết Mai cũng không kiên trì nữa, hỏi: “Cao Phong, em chờ anh ở bên ngoài nhé? “Không cần đầu. Chút nữa anh còn có chuyện khác cần phải xử lý. Mọi người cứ về trước đi.” Cao Phong xua tay.
“Hả? Nhưng mà, nhưng mà hôm nay, em…
Kim Tuyết Mai đỏ mặt, nói không lên lời lời. Bây giờ, chuyện của bà cụ Kim đã được giải quyết, trong lòng Kim Tuyết Mai rất vui vẻ.
Tâm trạng u buồn bị quét đi sạch, nếu như Cao Phong muốn đón sinh nhật với mình thì mình cũng sẽ không từ chối mà.
Nhưng nhìn thái độ này của Cao Phong, tại sao dường như lại mang theo dáng vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô vậy? “Sao thế? Còn có chuyện gì không?” Cao Phong cố làm vẻ nghi ngờ hỏi.
“Không, không có…” Kim Tuyết Mai vội vàng xua tay nói.
“Cao Phong, hôm nay là sinh nhật Tuyết Mai đó.” Kiều Thu Vân nghiến răng, nói với Cao Phong một câu.
“À, tôi biết rồi. Chút nữa tôi sẽ đi mua một món đồ cho Tuyết Mai.” Cao Phong nghiêm túc nói.
Kiều Thu Vân cũng lười nói thêm gì với Cao Phong, kéo
Kim Tuyết Mai rời khỏi chỗ ở của bà cụ Kim.