“Tập đoàn Richard, có lẽ nên vực dậy rồi…”
Richard nói một câu không đầu không đuôi, khiến Moore không hiểu gì cả.
“Ôi cảm ơn Thượng Đế, xem ra các người vẫn biết tôi.”
“Vậy thì tôi muốn hỏi một chút, vừa rồi khẩu khí của ai lớn như vậy, dám thổi bay cả váy ngắn của trợ lí tôi?”
Lý Khải Kiệt vươn tay chỉ chỉ vào chiếc váy ngắn của trợ lí, nhíu mày hỏi.
Morgan trợn tròn đôi mắt, ngơ ngác không dám nói câu nào.
Dùng cách nói dung tục, thì ông ta chính là một thằng em trước mắt Lý Khải Kiệt.
“Khụ, cậu Jason, tôi…”
Rickel ho một tiếng che đậy sự ngượng ngùng, sau đó muốn bước lên hòa giải.
“Rickel, nếu tôi không nhớ nhầm thì…”
“Người bố làm châu trưởng của ông, gọi tôi một tiếng em Jason đấy.”
“Chiếu theo bối phận, không phải ông nên gọi tôi một tiếng chú sao?”
Lý Khải Kiệt móc móc lỗ tai, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Rickel.
Rickel với thân phận là thị trưởng thành phố, bị Lý Khải Kiệt nói như vậy lại không hề tức giận, chỉ là khuôn mặt hơi đỏ ửng lên.
Bởi vì những điều Lý Khải Kiệt nói, toàn bộ đều là sự thật!
“Jason, chú Jason…”
Rickel hơi dừng lại hai giây, nhưng vẫn là cắn răng gọi một tiếng.
Tuổi của ông ta cũng khoảng bốn mươi rồi, lúc này lại gọi một người hơn ba mươi tuổi như Lý Khải Kiệt là chú, cảnh này khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng, không ai dám cười cả.
Bởi vì đối với tập đoàn Hà Đô mà nói, lực lượng nhân sự của bọn họ là vô cùng rắc rối phức tạp, thâm sâu khó bề.
Ở Hoa Kỳ, phân định khu vực như sau, trên thị trưởng thành phố có quận trưởng, trên quận trưởng là châu trưởng.
Mà lực lượng nhân sự tập đoàn Hà Đô thì cho dù là trên trên nữa của châu trưởng, cũng có không ít người quen.
Rickel chỉ là một thị trưởng thành phố, có lá gan gì mà huênh hoang trước mặt Lý Khải Kiệt.
Không hề khoa trương mà nói, đối với tập đoàn Hà Đô phúc khả địch quốc, nếu bọn họ thật sự không từ cái giá nào mà đối phó với Rickel.
Vậy thì vị trí của Rickel với bố của ông ta, sẽ bị đánh đến cùng, đánh cho vô cùng sạch sẽ.
Cho nên, trước mặt Lý Khải Kiệt, Rickel vô cùng thành thật.
“Chú Jason, chú, chú đến bên này là có chuyện gì sao?”
Đến tận bây giờ, Rickel vẫn chưa hoàn toàn ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, mà lại cận thẩn hỏi.
“Đứa cháu Rickel yêu quý của chú, lẽ nào cháu không biết rằng, cậu Phong là người bạn tốt nhất của chú sao?”
Câu nói này của Lý Khải Kiệt vừa thốt ra, cả phòng làm việc chìm vào mảnh im lặng chết chóc.
Cậu Phong?
Cậu Phong nào cơ?
Trong cái phòng này, người tên Phong không phải chỉ có mình Cao Phong thôi sao?
Cậu Phong trong miệng Lý Khải Kiệt, là nói đến Cao Phong?
Lúc này, trái tim Morgan cùng Rickel đều bắt đầu đập điên cuồng.
“Bạn yêu quý của tôi ơi, cậu sang đến đây rồi sao không liên lạc gì với tôi chứ?”
“Cần gì phải ở một chỗ với đám chó mèo râu ria này chứ?”
Lý Khải Kiệt không giải thích quá nhiều, trực tiếp đi tới gần Cao Phong, ôm Cao Phong một cái thật kiêu.
Hành động này đã đủ để chứng minh quan hệ của anh ta và Cao Phong.
Trong phòng lại chìm vào sự im lặng chết chóc lần nữa.
Trong đầu Morgan và Rickel nổ ầm một tiếng, giống như có pháo hoa nổ bên trong đó vậy.
Cái mẹ nó, thật sự là một cước đạp phải sắt cứng rồi.
Yết hầu nhiều người không ngừng lên xuống, nhưng không ai dám làm phiền Cao Phong cùng Lý Khải Kiệt, chỉ im lặng không lên tiếng.