“Xin lỗi! Xin lỗi! Anh không làm phụ lòng tất cả người dân ở khắp Việt Nam, anh không có lỗi với toàn bộ Việt Nam. Nhưng anh có lỗi với em, anh xin lỗi em và đứa trẻ, anh xin lỗi.” Cao Phong siết chặt hai nắm tay, không ngừng đập mạnh lên bàn, cảm giác hối hận và tức giận dâng lên, như thể muốn xé nát cả người anh.
“Két!” Cao Phong nghiến răng ken két.
Lúc này, anh ngay cả hận cũng không biết nên hận ai. Thậm chí đối phương là ai, anh cũng không biết, anh hoàn toàn không biết ai lại đối phó với mình như vậy.
Việc duy nhất anh có thể làm chính là đợi một cuộc gọi của đối phương. Cao Phong có cấp bậc quân hàm trung tướng ba sao, và vô số quyền thế, nhưng lúc này lại không thể làm được gì. Loại cảm giác vô lực khủng khiếp này lại khiến anh rất khó chịu.
“Thân là một người đàn ông, mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ nổi, thì còn tính là đàn ông gì nữa chứ? Còn nói gì đến bảo vệ quốc gia, nực cười, nực cười!” Cao Phong chậm rãi dựa lên lưng ghế, giọng nói đau thương đến cực điểm. Một mình thì thào lầm bầm, giống như đã phát điên rồi.
Qua nửa tiếng, di động của Cao Phong lại vang lên. Anh vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn thấy phía trên là một dãy số loạn, hình như là loại số điện thoại vệ tinh.
“Alo!” Anh lau mắt mình, trầm giọng hỏi.
“Cao Phong, cậu nghe cho kỹ đây, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng đã đổi thành người khác.
“Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh là ai? Giấu giấu diếm diếm để làm gì?” Cao Phong cắn chặt khớp hàm, trong lòng vô cùng tức tối.
“Ha ha, bản thân cậu đã làm chuyện gì, còn cần tôi giúp cậu nhớ lại nữa hay sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú đó đâu. Nếu cậu có thể nhớ lại thì cũng được thôi, mà không thể nhớ lại được thì đợi nhặt ba thi thể của bọn họ đi! À xin lỗi, có một thai phụ, nên chắc là bốn nhỉ, ha ha.” Giọng nói của người đàn ông kia lại càng u ám hơn, hơn nữa còn mang theo một loại ma lực, là loại ma lực khiến người ta không dám nghi ngờ lời nói của anh ta.
“Nếu bọn họ xảy ra một chút sơ suất thôi, thì tôi nhất định sẽ khiến anh muốn sống không được muốn chết không xong. Tôi không quan tâm người đứng phía sau anh là ai và có bao nhiêu người, chỉ cần bọn họ xảy ra chuyện thì tôi sẽ giết sạch từng người một.” Giọng nói của Cao Phong trầm thấp đến cực điểm lại càng tản ra những trận rét lạnh.
“Ha ha, tôi biết Cao Phong cậu lợi hại. Nếu không, tôi còn phải lập kế hoạch lâu như vậy và đưa ra nhiều phương án dự phòng như thế nữa sao? Nói đến thì có thể đưa người đi từ trong tay cậu cũng thật chẳng dễ dàng gì! Được rồi, không phí nhiều lời thêm nữa, chúng ta có chuyện để nói đây. Chúng tôi làm việc đều chú trọng quy tắc, tôi sẽ cho cậu bảy ngày, trong bảy ngày này, tôi sẽ không động vào một cọng tóc của bọn họ. Trong bảy ngày ấy, cậu cần phải tìm đến chỗ của tôi, một mình tới đây chuộc người. Quá bảy ngày, thì tôi sẽ giết hết bọn họ. Cậu có thể coi việc này là một trò chơi, ít nhất thì tôi cực kỳ thích trò chơi này, ha ha ha!”
Lần này, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói rất nhiều, trong giọng nói đều tràn đầy vẻ khinh thường và chế nhạo.
“Rốt cuộc anh là ai? Anh nói địa chỉ của anh cho tôi, tôi sẽ một mình đi qua đó.” Cao Phong cắn răng, hạ thấp thái độ, thậm chí còn mang theo giọng điệu cầu khẩn.
“Cái này không được, đây là hành động phá hỏng nguyên tắc trò chơi. Không phải cậu có thủ đoạn thông thiên hay sao? Vậy cậu dùng toàn bộ lực lượng của mình để điều tra ra địa chỉ của tôi đi. Nếu không tra ra được thì cậu chính là một thằng phế vật!” Giọng nói vừa dứt đã lại cúp điện thoại.
Cao Phong chậm rãi hạ điện thoại xuống, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến gì đó.
Bảy ngày, anh phải tìm ra được địa chỉ của đối phương trong vòng bảy ngày, hơn nữa còn phải một mình qua đó cứu đám người Kim Tuyết Mai ra.
Nhưng hiện tại anh lại không có một chút manh mối nào.
Cao Phong hít một hơi thật sâu, sau đó trực tiếp cầm giấy bút, bắt đầu viết gì đó. Anh muốn ghi lại toàn bộ những kẻ thù mà mình đã gặp được trên con đường này xuống, sau đó sẽ tiến hành sàng lọc.
Thời gian trôi qua thật nhanh, màn đêm buông xuống.
Càng ngày càng có nhiều người nhận được tin tức, sau đó vội vàng đến thành phố Hà Nội. Toàn bộ người nhà họ Diệp, nhà họ Phạm và bốn gia tộc nhỏ, sáu gia tộc lớn đều tới hết. Còn có đám người ông Trần cùng một vài người có chức vị quan trọng trong quân đội cũng tập trung ở nơi đó. Ngoài ra, những thuộc hạ trung tâm khác của Cao Phong cũng tập trung ở nơi này. Lâm Vạn Quân ở bên thành phố Đà Nẵng cũng đã nhận được tin tức, đang chạy tới thành phố Hà Nội.
Bất cứ ai cũng có thể hiểu rõ được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cao Phong đã bảo vệ quốc gia, chiến thắng trở về, nhưng người vợ thân yêu đang mang thai lại bị người bắt mất.
Chuyện này ảnh hưởng lớn đến thế nào.
Nếu như không xử lý tốt chuyện này thì về sau còn ai dám tùy tiện làm việc nữa? Sau này, còn ai dám bỏ lại vợ con ra trận vì tổ quốc nữa?
Cho nên, phía trên cũng đã hạ lệnh, nhất định phải trả cho anh một lời giải thích thỏa đáng. Anh là công thần, công thần chinh chiến nơi sa trường, vậy phía trên hiển nhiên phải bảo vệ người nhà của công thần cho thật tốt. Cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào, cũng phải bảo vệ người nhà anh được bình an.
Dưới một tiếng ra lệnh, toàn bộ Việt Nam đều chấn động.