“Nếu như có chuyện gì với cậu, mấy người Long Tuấn Hạo bọn họ sẽ chỉ càng thêm tức giận, sau đó mang theo lửa giận ngập trời, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp mà cậu vẫn chưa kịp hoàn thành.”
“Cho nên nói, tuy rằng ngoài miệng bọn họ nói không sợ, nhưng mà trong lòng rốt cuộc là vẫn cảm thấy sợ hãi.” Lâm Vạn Quân cũng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Cao Phong.
“Nếu như chú Quân cũng đã hiểu rồi, vậy thì chúng ta còn chờ đợi cái gì chứ?”
“Tối hôm nay, giết một nhóm nội gián trước, coi như tiến hành ra quân cho chúng ta.”
“Ngày mai, đội quân lớn tụ họp lại, tấn công Thành phố Đà Nẵng từ phía Nam.” Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt cũng không kìm được mà lóe lên từng tầng mong đợi.
Cao Anh Hạo, chắc hẳn cậu cũng vô cùng mong đợi đúng chứ.
“Cậu chủ, chắc chắn là làm như vậy sao?” Lâm Vạn Quân xác nhận thêm một lần cuối cùng.
“Dĩ nhiên.” Cao Phong gật đầu.
“Vào thời điểm này ngày mai, tôi muốn toàn bộ vùng biển của nhà họ Cao bị bao trùm bởi lửa đạn!” Cao Phong thả lỏng người, tựa lưng vào thành ghế ngồi, giọng điệu vô cùng kiên định.
Vùng biển của nhà họ Cao là tâm huyết của ông nội, thật ra thì Cao Phong rất không nỡ khi phải phá hủy đi nơi này.
Nhưng mà, muốn tiến hành cải cách thì phải trải qua đau đớn.
Muốn đoạt lại được nhà họ Cao, thì phải thay máu hoàn toàn, tổ chức lại toàn bộ một lần.
Từ đầu tới đuôi, từ trên xuống dưới, triệt để gột rửa cho thật sạch sẽ.
“Thân già này đã hiểu rồi.” Lâm Vạn Quân không nói thêm gì nữa.
Mà ở trên đường trở về, Cao Phong và Lâm Vạn Quân lại một lần nữa tiến hành điều chỉnh kỹ càng thêm một bước đối với kế hoạch tiếp theo.
…
Buổi chiều.
Lâm Vạn Quân dựa theo chỉ thị của Cao Phong, bắt đầu thực hiện việc theo dõi và kiểm soát cuối cùng đối với những người có tên ở bên trong danh sách kia.
Chờ đến buổi tối, sẽ dùng một lần hành động tóm gọn hết đám người này lại.
Trước tiên là sẽ chém những tên nội gián này, gõ vang một tiếng chuông báo động chết chóc cho Cao Anh Hạo.
Mà Cao Phong, thì lại đi đến gặp Cao Bằng một chuyến.
Chuyến đi đến nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng lần này, còn phải dẫn theo cả Cao Bằng nữa.
Ba của anh ta bây giờ vẫn còn đang làm việc ở đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Cho nên nếu như dẫn theo anh ta, nói không chừng còn có chỗ có thể dùng đến, nếu không phải là vì như thế thì, Cao Bằng đã sớm bị Cao Phong chém giết rồi.
Trạng thái hiện giờ của Cao Bằng chính là, một ngày ba bữa ăn có người đưa tới, bốn nhu cầu chính, ăn uống và vệ sinh cũng đều có người lo liệu.
Cuộc sống như vậy, chắc chắn chính là thứ cuộc sống mà rất nhiều người mong cầu ngay cả cả trong ước mơ.
Nhưng mà, Cao Bằng thì lại không hề mong muốn một cuộc sống như vậy.
“Cao Kình Thiên, có phải là mày đã bảo Bác sĩ cố ý chữa cho chân của tao thành què hay không?”
Nhìn thấy Cao Phong đi vào, đầu tiên, Cao Bằng cảm thấy sửng sốt một chút, sau đó lại lập tức mở miệng chửi ầm lên.
“Là tôi, thì như thế nào?”
Trên căn bản, Cao Phong cũng lười phải giải thích với anh ta, cho nên cũng thẳng thắn thừa nhận.
“Mày! Mày! Mày con mẹ nó chờ đấy cho tao!” Ánh mắt của Cao Bằng hiện lên sự rét lạnh, rét lạnh giống như là băng tuyết.
Loại cuộc sống phải ngồi trên xe lăn cả ngày như thế này, thật sự đúng thật là sống không bằng chết.
“Cảm thấy sống không bằng chết sao? Cho này, chết đi.”
Cao Phong đưa tay cầm lấy một con dao gọt trái cây, sau đó không hề do dự mà ném xuống trước mặt của Cao Bằng.
“Mày! Mày!”
Cao Bằng thấy vậy thì trợn to hai mắt, nhưng trên căn bản thì lại không dám đưa tay ra để nhặt con dao gọt trái cây kia lên.
cây dao gọt trái cây.
“Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, nhưng mà hình như cậu lại không biết nắm bắt lấy nó thì phải!”
“Không dám chết, vậy thì biết điều mà sống tiếp đi, có hiểu hay không.” Cao Phong chậm rãi ngồi xuống, sau đó tự châm cho mình một điếu thuốc.
“Mày đến tìm tao làm cái gì?” Cao Bằng hừ lạnh một tiếng.