Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4247


Thanh niên không nói nhảm, mà nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.


Chỉ hai câu đã làm cho Cao Phong hiểu quyết định của bọn họ.


Trong lòng Cao Phong than nhẹ một tiếng, anh vốn muốn từ chối, bởi vì anh cũng không muốn mượn lực lượng Việt Nam.


Nói vậy, như thể Cao Phong anh là tên ăn mày.


Nhưng tiếp xúc với ba mươi nghìn ánh mắt của những chiến sĩ này, nhìn vẻ mặt kiên định của đám người Long Tuấn Hạo, Cao Phong vẫn không từ chối.


“Cảm ơn!”


Cao Phong hơi cắn răng, nghiêm túc gật đầu.


“Anh Phong, đừng nói những thứ này.”


“Tôi về hàng, ngày hôm nay, chờ anh hạ lệnh.”


Thanh niên khẽ khoát tay, xoay người về đội ngũ ở giữa.


Cao Phong gật đầu, ánh mắt anh đảo qua mặt mọi người một cái.


Cộng thêm ba mươi nghìn người này, nhân số trong tay anh đã cao tới ba trăm sáu mươi nghìn người.


Mà tất cả thế lực cộng lại Tây Vực, nhân số tất nhiên trên năm trăm nghìn.


Giữa hai bên vẫn chênh lệch mấy trăm nghìn người như cũ.


Sau khi Hoa Hồng khiếp sợ thì lo lắng.


Chênh lệch mấy trăm nghìn người!


Cao Phong muốn từ mấy trăm nghìn người này làm thế nào, mới có thể san bằng sự chênh lệch này?


“Cao Phong, quân đoàn lính đánh thuê chúng tôi không nhận đàn ông, cho nên nhân số cũng không nhiều.”


Hoa Hồng than nhẹ một tiếng, cô ta hơi ngượng ngùng.


“Không sao, mấy người cứ dựa theo tôi nói, ở phía sau là được.”


Cao Phong khẽ khoát tay, anh nhìn giờ.


Anh cho Tây Vực nửa giờ, mà bây giờ chỉ còn lại năm phút cuối cùng.


Bên Tây Vực vẫn không có ý đàm phán.


Thậm chí Cao Phong đã thấy bên Tây Vực đã có một vài bóng người mờ mờ ảo ảo, bắt đầu trồi lên từng bước.


“Ha ha, vậy là bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”


Khóe miệng Cao Phong cười nhạt, anh hơi cắn răng.


Đã như vậy, thì không thể không chiến đấu.


Ba trăm sáu mươi nghìn chiến sĩ đứng thẳng tắp không nói lời nào, họ giống như là những pho tượng.


Họ bất động như tùng, chỉ chờ Cao Phong ra lệnh.


“Kéo người lên!”


Cao Phong chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt mở miệng.


“Vâng!”


Binh sĩ Phong Hạo lập tức lên tiếng trả lời, sau đó đi về phía sau.


Rất nhanh, các thành viên của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đã bị áp giải tới.


Gorden và Kell mình đầy thương tích, đang hấp hối.


Thành viên của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu tử thương vô số sau những dằn vặt hai ngày này.


Người còn có thể đứng không đến ba ngàn người.


Mà Gorden và Kell thì càng giống như chó chết, họ nằm ở trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.


“Tôi nghĩ, anh chắc chắn hối hận rồi.”


Cao Phong chậm rãi vươn một tay ra kéo Gorden lên, nhìn về phía đám người Long Tuấn Hạo.


“Hít!”


Gorden không ngừng thở hổn hển, tròng mắt suýt chút nữa trừng rơi ra ngoài.


Anh ta vốn đếm không hết có bao nhiêu người trước mắt, hàng nghìn, hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn?


Nói chung, số người này gấp không chỉ mười lần quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu!


Cao Phong, thật sự không nói dối.


Trong tay của anh lại thật sự có mấy trăm nghìn binh lực!


Gorden trợn to hai mắt, anh ta không ngừng há mồm thở dốc, cả người như ngây dại choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK