Tia nắng mặt trời chiếu rọi lên côn nhị khúc màu bạc khiến tất cả đều hoa mắt.
Ánh sáng lạnh loé lên, côn nhị khúc hăng hái tấn công tới Cao Phong.
Cao Phong vân đứng nguyên ở chỗ, mắt chăm chú dõi theo hành động của Chương Võ Trạch cùng côn nhị khúc trong tay anh ta.
Hào quang chói lọi của côn nhị khúc chiếu vào mắt Cao Phong khiến anh hơi híp mắt lại.
Đột nhiên, Cao Phong nhắm hẳn mắt lại.
Hai bàn tay cũng duỗi ra, vươn lên không trung.
Tư thế cả người đều rất thả lỏng như đang tắm nắng bình thường.
Thời khắc này, mọi người đều sững sờ.
“Hắn, hẳn ta đang làm gì vậy?”
“Ngay lúc đối chiến căng thẳng anh ta nhắm mắt lại, không phải muốn chết sao?”
“Thật khó hiểu, mở to mắt ra còn không tránh được côn nhị khúc, nhắm vào thì có thế sao?”
Người người dưới khán đài đều kinh ngạc bàn luận.
“Cao Vũ, anh muốn từ bỏ thì nói hẳn ra, đừng để bị thương!”
Nam Phương Minh Nguyệt vội đứng lên hô lớn.
Nhìn thấy biểu hiện của Cao Phong, Chương Võ Trạch cũng sững sờ, động tác trên tay chậm đi vài phân.
Anh ta không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, vì vậy hơi đắn đo.
“Ông chủ nhà Hoàng Phủ, ông nghĩ sao?”
Chủ nhà họ Cao lên tiếng hỏi.
Hoàng Phủ Thiên Hồng hơi híp mắt lại, không chắc chắn nói: “Đây…
hẳn là một loại Thái Cực Việt Nam.
Nhưng cấp bậc này, tôi cũng mới chỉ nghe nói, chưa từng thấy qua.”
Chủ nhà Cao, Hoàng đều chẩn động: “Cái gì? Cậu, cậu ta…
một người trẻ tuổi như thế…
sao có thể?”
“Người có năm ngũ quan sáu cảm giác: thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác, tri giác.”
“Giờ Cao Vũ đóng lại thị giác, không thấy được xung quanh sẽ không phải phân tán lực chú ý quá nhiều.”
“Từ đó tâm trí không có ý nghĩ vẩn vơ, con mắt hợp làm một với đầu óc, có thể cảm nhận hết sức chăm chú mọi thứ xung quanh.”
“Cảm giác sâu xa này tuy huyền bí, nhưng không phải không có.
Nếu không những người mù ngoài kia làm sao sống được?”
Hoàng Phủ Thiên Hồng như là giải thích cho người khác, lại như là lẩm bẩm với chính mình.
Hai người chủ nhà họ Hoàng bọn họ, ít nhất cũng hiểu được phần nào.
“Chủ nhà Cao, tôi thấy khả năng cao là cháu trai của ông không chống cự được rồi.”
Hoàng Phủ Thiên Hồng bỗng nhiên quay đầu, nói với chủ nhà họ Cao.”Sao cơ?”
Chủ nhà Cao sững sờ, nghe vậy lắc đầu: “Sao có thể, Võ Trạch luôn lấn át Cao Vũ.”
Hoàng Phủ Thiên Hồng không nói gì nữa, nhìn lên lôi đài.
Chương Võ Trạch nhíu mày, do dự không tiến lên đánh Cao Phong.
“Võ giả tất nhiên phải tranh đấu! Không cần chờ, mau ra tay!”
Chủ nhà họ Cao đứng lên, quát Chương Võ Trạch.
Chương Võ Trạch gật nhẹ, tiếp tục đem côn nhị khúc hung hăng đánh về phía Cao Phong.
Hiện tại, anh ta chỉ muốn ba côn nện tên Cao Vũ tự cao tự đại này xuống đài! “Vụt Côn nhị khúc mang theo tiếng gió, quyết liệt nện vẽ phía Cao Phong.
Cao Phong vẫn nhầm nghiên mắt, như đang cảm nhận phương hướng tiếng côn rơi xuống.
Trái tim của tất cả mọi người cũng thấp thỏm theo.
Đến cùng thì Cao Phong có thế sáng tạo ra kỳ tích giới võ thuật không? Chương Võ Trạch cần chặt răng sử dụng toàn bộ sức lực, côn nhị khúc xé gió đi thẳng đến đâu Cao Phong.
Càng ngày càng gân…
Chỉ còn khoảng cách hai mươi phân nữa, e rằng chưa đến nửa giây sẽ đập trúng Cao Phong.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài hơn mức bình thường đưa ra, nằm trọn côn nhị khúc.
Côn nhị khúc kia bị một tay Cao Phong nắm chặt! “Cái gì”