Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3750


Diệp Thiên Long hơi gật đầu, đáp: “Liễu Tông Trạch có đầu óc, am hiểu việc dùng mưu tính kế hơn Long Tuấn Hạo. Nhưng suy cho cùng thì cậu ta vẫn có một chút khuyết điểm. Một chuyện giống như vậy, phong cách làm việc của Cao Phong không giống với cậu ta. Cho dù trên cơ bản thì giống nhau, nhưng xử lý chi tiết thì lại khác hẳn. Nói đến kế hoạch lần này đi, từ việc quấy rầy cường đạo Nam Cương, cho đến trận đánh úp mạnh mẽ vào ngày hôm nay. Một chuỗi kế hoạch liên hoàn này và toàn bộ những chuyện lúc trước, đều là để đánh chết bốn mươi nghìn người làm lót đường! Có thể nói là không thể chê vào đâu được.”


Nghe thấy ông ta nói như vậy, Trọng Dương Bình cũng gật mạnh đầu. Ông ta đặt tay lên ngực tự hỏi, mình chưa chắc đã có thể nghĩ ra được loại mưu kế này.


“Trung tướng Diệp, tôi phát hiện ra Cao Phong có một đặc điểm gì đó, cậu ta luôn có thể khiến cho người ta không thể hiểu được suy nghĩ thật sự của mình. Có đôi khi, ông cảm thấy mình đã nhìn thấu mưu kế của cậu ta, nhưng trên thực tế nó đã có thể phát sinh ra sự thay đổi cực lớn trong nháy mắt. Thằng nhóc này, con mẹ nó thật là một nhân tài!”


Trọng Dương Bình thực sự không ngừng cảm khái, không nhịn được mà nói một câu thô thiển.


“Ông nói gì cơ? Ông dám mắng con rể của tôi sao?” Diệp Thiên Long lập tức trừng mắt, trách cứ Trọng Dương Bình.


“Ặc… không không không, trung tướng Diệp, tôi không có ý đó…” Ông ta đỏ mặt, vội vàng cười lấy lòng, rồi cúi thấp đầu.


“Ông cứ nhìn đi, nếu đây là ván cờ mà Cao Phong bày ra thì sự việc chắc chắn vẫn chưa xong đâu. Thằng nhóc này luôn có rất nhiều đường lui. Ông phải thường xuyên để ý đến tình hình bên đấy, sau đó lập tức báo cáo cho tôi.”


Diệp thiên Long dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Dương Bình.


“Rõ, thưa trung tướng Diệp!” Ông ta lập tức đáp một tiếng.





Hiện giờ, binh lực ở Nam Cương còn chưa đến một trăm nghìn người. Nếu không phải dựa vào một trăm nghìn chiến sĩ quân đội của John, thì khối tập đoàn Phong Hạo một đường tung hoành đã hoàn toàn có thể đánh tan bọn họ.


Mấy ngày sau đấy, cường đạo Nam Cương lại càng chịu nhiều đau đớn hơn.


Mà phía bên Diệp Thiên Long thì lại liên tiếp nhận được tin chiến báo.


Tối ngày đầu tiên, khối tập đoàn Phong Hạo lại ra tay tiếp, bọn họ dùng thủ đoạn giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, lại xử lý được ba doanh địa của cường đạo Nam Cương.


Ngày thứ hai, khối tập đoàn Phong Hạo lại dùng kế giương đông kích tây, vây quét được hai doanh địa nữa.


Ngày thứ ba, khối tập đoàn Phong Hạo sử dụng kế giương đông kích tây lần thứ ba, lại bắt đầu tiến công từ phía đông bắc Nam Cương. Mà đám người Đức Khánh đã sớm thủ ở một khu vực khác phía tây bắc, đối mặt với lời thỉnh cầu chi viện từ phía đông bắc, cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy.


Bọn họ đã chuẩn bị mai phục đám người Long Tuấn Hạo. Thế nhưng, lần này khối tập đoàn Phong Hạo thật sự lại đi tấn công khu vực đông bắc. Một đường tung hoành, càn quét bốn doanh địa, giết chết bốn nghìn bảy trăm quân địch.


Ngày thứ tư…


Ngày thứ năm…


Ngày thứ sáu…


Mỗi một ngày đều có tin chiến thắng truyền đến. Mỗi một ngày cường đạo Nam Cương đều chết vô số người.


Rất nhiều người nói đây là hành động trả thù của khối tập đoàn Phong Hạo. Mà hành động báo thù này kéo dài ước chừng một tuần! Trong vòng một tuần này, khối tập đoàn Phong Hạo quả thực đã phát huy năm chữ kẻ đê tiện vô địch này đến cực điểm.


Tôi có cơ hội thì tôi đánh, không có cơ hội thì tôi sẽ tạo ra cơ hội, đánh xong thì tôi chạy, hoàn toàn không cố chấp đánh chính diện với cường đạo Nam Cương. Nhưng hễ cho tôi một cơ hội thì tôi sẽ giết người của ông. Con mẹ nó, cho dù chỉ giết một người thì tôi vẫn lời, sau đó lại dẫn theo thuộc hạ toàn thân rời đi.


Một tuần qua đi, khối tập đoàn Phong Hạo đã dùng loại hình thức đánh du kích này, lại giết chết hơn hai mươi nghìn cường đạo nữa.


Có rất nhiều cường đạo Nam Cương đều nhân lúc trời tối mà chạy khỏi Nam Cương, không dám ở lại nơi đó nữa.


Nói đùa, chỉ cần dám ở lại nơi này thì đó chính là chết! Về phần khi nào chết thì bọn họ cũng chẳng biết, ai còn dám ở lại nơi này nữa chứ?


Trải qua khoảng thời gian bị khối tập đoàn Phong Hạo đánh giết này, lại dọa sợ một vài cường đạo Nam Cương nữa. Lúc này tổng binh lực của cường đạo Nam Cương sợ rằng còn chưa đến tám mươi nghìn người.


Bình quân mỗi ngày đều sẽ có khoảng bốn nghìn cường đạo Nam Cương bị giết chết. Mà tám mươi nghìn người còn lại cũng đều sợ hãi trong lòng, mặt xám ngoét như tro tàn.


Đức Khánh không thể không thừa nhận, ông ta chọn ra tay với Cao Phong xem như đã thật sự chọc phải một tổ ong vò vẽ, làm ra một chuyện cực kỳ sai lầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK