Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701


Cao Phong lại nghiến răng nghiến lợi, vốn trong lòng còn tồn tại một chút tình thân, lúc này đã hoàn toàn biến mất.


Anh sai rồi!


Lần đầu tiên anh thấy mình sai lầm đến không hợp thói thường như vậy!


Anh cứ một mực nghĩ rằng, cơ nghiệp của nhà họ Cao là tâm huyết của ông cụ Cao, cho nên không đến mức không làm gì khác được, anh không muốn dùng cách giết chóc để đoạt lại nhà họ Cao.


Mà là, muốn cho bọ họ tâm phục khẩu phục, từ tận đáy lòng mà ủng hộ mình ngồi lên vị trí gia chủ.


Nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được, có một số người lòng dạ rắn rết, thậm chí so với rắn rết còn độc hơn gấp trăm lần!


Khoảnh khắc khi anh đặt chân ở trung tâm nhà họ Cao, anh nên giết Cao Anh Hạo trước, lại chém một đám dòng bên của nhà họ Cao, mới có đe dọa mọi người.


“Ông nội, cháu trai sai rồi, cháu trai sai rồi…”


Trong lòng Cao Phong cảm thấy vô cùng đau đớn, anh nắm chặt tay đập thật mạnh xuống đất, từng cú từng cú đập mạnh xuống mắt đất…


Mỗi một cú đấm anh đều dùng hết sức.


Với sức mạnh bây giờ của Cao Phong thì tất cả cú đấm của anh đã làm cho cả mái ngói của căn biệt thụ dung chuyển.


Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn với mẹ của cô đều kinh ngạc.


Còn Cao Phong cắn chặt răng, anh cố gắng kìm nén cảm xúc không để cho bản thân mình hét lên nhưng anh vẫn đấm cú này đến cú khác xuống mặt đất.


Tất cả hối hận và tức giận đang tràn ngập trong trái tim của Cao Phong.


Thật sự loại cảm xúc ngột ngạt nhưng không biết trút giận xuống chỗ nào có thể ép một người phát điên.


Ba cô gái Kim Tuyết Mai chạy nhanh đến.


Ba người nhìn cao Phong quay lưng về phía họ, anh quỳ xuống sàn nhà và đấm xuống mặt đất và anh cố gắng kìm nén cảm xúc khiến bản thân run lên, ba cô gái cảm thấy trong trong lòng mình rất đau khổ.


“Ông nội, cháu sai rồi, chấu sai rồi…”


Cao Phong cắn chặt răng, nuocs mắt anh tràn ra rồi chảy xuống mặt đất.


Người đàn ông không bao giờ rơi nước mắt, nhưng đó chỉ là khi họ chưa thật sự đau khổ.


Trong nháy mắt tất cả hối hận và tức giận đan xen đã đập vỡ trái tim cứng rắn của Cao Phong.


“Anh Kình Thiên!”


Cao Phong.”


“Anh rể…”


Ba cô gái chạy nhanh về phía anh một trái một phải ôm chặt người Cao Phong.


Còn Kim Vũ Kiên kéo bàn tay của Cao Phong để cho anh không đấm xuống mặt đất nữa.


“Anh Kình Thiên, con người không phải là thật lên làm sao con người có thể không phạm sai lầm, anh cũng không phải là thần mà…” Cao Tử Hàn cũng bật khóc nói, cô cũng rất đau khổ.


Cao Phong không phải là thần, anh chỉ là một con người bình thường thôi.


Có lúc anh có thể đưa ra một quyết định sai lầm, cũng có thể làm một chuyện sai trái…


“Đúng vậy Cao Phong, khi còn sống ít nhất ai cũng phải làm một chuyện sai lầm, qua chuyện đó thì họ mới trưởng thành và mạnh mẽ hơn.”


“Hơn nữa, khi anh cảm thấy mình làm sai thì thật ra đó cũng không phải là sai hẳn.” Kim Tuyết Mai ôm chặt Cao Phong, cô nhẹ nhàng an ủi anh.


Cao Phong nín thở cho đến khi cả người run lên, sau đó anh dùng tay áo xoa xoa đôi mắt đỏ hồng của mình rồi tiếp tục xem video trên máy tính.


mà mấy cô gái cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Cao Phong nhìn hình ảnh trên màn hình.


Đoạn video đã trôi qua mấy phút, cho nê vừa nãy bọn họ nói cái gì Cao Phong không nghe được.


bây giờ trong video Cao Anh Hạo đang cầm một gói bột thuốc màu trắng đổ vào ly trà trước mặt ông cụ Cao.


Còn Cao Bằng và Cao Dương cười nhạt, bọn họ khoanh tay trước rồi lạnh lùng nhìn hình ảnh này.


“Cố lên ông nội, vì sự phát triển của nhà họ Cao chúng ta thì ông nội hãy uống ly trà này đi!” Cao Anh Hạo mỉm cười suy nghĩ nói.


Ở trong mắt Cao Phong thì nụ cười kia âm ngoan như rắn độc vậy.


“Nếu tôi uống thì các cậu có đảm bảo giữ tính mạng an toàn cho Kình Thiên không?” Vẻ mặt ông cụ Cao không lo lắng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK