Mà lúc đầu tâm trạng của Liễu Tông Trạch đã ổn định, lại nghe được Long Tuấn Hạo nói những lời này, trong đầu anh ta đột nhiên nhớ tới những gì mà Cao Mỹ Lệ đã từng nói, trong lòng không nhịn được cảm giác buồn bực.
“Lúc trước anh Phong cứu cậu, khi Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu bắt giữ các cậu, anh Phong đã ra tay giải cứu các cậu nhưng mà không cứu tôi.”
“Cho nên đừng áp đặt ân tình của anh Phong đối với các cậu lên người tôi, biết chưa? Ai cũng trưởng thành rồi, đừng chơi trò dùng đạo đức bắt cóc.”
Liễu Tông Trạch nhàn nhạt nói: “Nói một cách nghiêm khắc, tôi đã giúp đỡ anh Phong không ít việc, mà không phải là anh Phong cho tôi tất cả mọi thứ.”
“Tất cả những thức mà tôi đang có, đều do tôi tự tay tạo ra, liều mạng giành lấy!”
Liễu Tông Trạch há miệng hoàn toàn không thèm trải qua đại não, làm Long Tuấn Hạo hoàn toàn bối rối.
“Con mẹ nó! Cậu nói cái quái gì vậy?” Long Tuấn Hạo nhíu mày, sắc mặt tối tăm và hung dữ, anh ta đột nhiên đập bàn.
“Long Tuấn Hạo, tôi nói sai rồi sao?”
“Ban đầu, cậu đánh nhau với người ta, bị một đám người bao vây, là ông đây dẫn người đi cứu cậu, không đúng sao?”
“Khi Anh Phong trở về Thành phố Hà Nội, có phải tôi và cậu đã dẫn người trở lại tiến hành trợ giúp đúng không?”
“Tôi không có ý tứ gì khác, chẳng qua là chuyện nào ra chuyện nấy mà thôi.”
“Tôi luôn cảm thấy, hình như anh Phong càng coi trọng cậu hơn tôi thì phải?”
“Thật ra rõ ràng là tôi trả giá nhiều nhất! !”
Liễu Tông Trạch cũng đột nhiên đứng dậy, nửa bước không lùi nhìn chằm chằm vào Long Tuấn Hạo và hét lên.
Long Tuấn Hạo đột nhiên nắm chặt hai quả đấm, đầu trọc sáng bóng ửng đỏ bởi vì quá mức kích động.
“Cậu có giỏi thì đánh đi! Dù sao binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo đi theo cậu cũng nhiều hơn đi theo tôi, cha của tôi cũng không kiêu ngạo bằng cha của cậu, tôi cũng đánh không lại cậu, cho nên cậu cứ tùy tiện đánh đi.”
“Nhưng tôi nói cho cậu biết, Long Tuấn Hạo! Cậu đừng quá coi trọng mình!”
“Không có tôi, cũng chưa có cậu bây giờ, cậu đã bị đánh đến mức cặn bã cũng không còn!”
“Vậy mà cậu còn đặc biệt hợp tác với anh Phong, cùng nhau đặt bẫy tôi, tôi tìm thấy một người bạn gái nên cậu ghen tị đúng không?”
Liễu Tông Trạch nửa bước không lùi, trợn to hai mắt đối chọi gay gắt với Long Tuấn.
Trong mắt Long Tuấn Hạo tràn đầy vẻ khiếp sợ, sau đó môi có chút run rẩy nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ là tại sao anh Phong lại tức giận như vậy.”
“Cậu thử nhìn lại mình mà xem! Con mẹ nó! Cậu đang nói tiếng người sao? Hả? Hả? Tôi hỏi cậu đấy!”
Long Tuấn Hạo đột nhiên tiến lên, hai tay nắm lấy cổ áo của Liễu Tông Trạch.
Anh ta nghiến răng ken két, trong nháy mắt, bầu không khí bên trong phòng trở nên vô cùng căng thẳng như cầm đao kiếm đối mặt nhau.
Nhưng lần này Liễu Tông Trạch cứ ngẩng đầu như vậy, không có ý định ra tay, cũng không có ý định phản kháng, để mặc cho Long Tuấn Hạo kéo mình.
“Tôi nói sai rồi sao? Mỹ Lệ đã tuyệt vọng với tôi rồi.”
“Anh Phong nghi ngờ cô ấy là gián điệp, có lẽ là bởi vì vừa tiếp xúc không lâu, cho nên không quá hiểu nhau!”
“Nhưng cậu thì sao, cậu cũng tiếp xúc với cô ấy hơn một tháng, nhưng chính bản thân cậu cũng nói là cô ấy có vấn đề?”
“Cậu muốn dùng thiết bị theo dõi cho nên tôi mới sử dụng, nhưng cậu đã nghe được những gì?”
“Tôi hỏi cậu đấy, cậu đã nghe được những gì?”
“Nói cô ấy là gián điệp, được thôi, nhưng cậu phải lấy ra chứng cứ chứ!”
“Mẹ kiếp! Ai biết Long Tuấn Hạo cậu có phải gián điệp hay không, tôi không có chứng cứ vẫn có thể tùy tiện tát nước bẩn lên người cậu phải không?”
Liễu Tông Trạch nói liên tiếp một tràng làm Long Tuấn Hạo tức giận đến mức cả người phát run.
Anh ta chỉ cảm thấy Liễu Tông Trạch trước mắt quá xa lạ.
Xa lạ đến mức làm anh ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Anh ta ghét nhất là anh em bất hòa, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, chuyện này xảy ra trên người mình.
Mà Liễu Tông Trạch vẫn liên tục nói không ngừng nghỉ.
“Nếu anh Phong coi trọng cậu, vậy thì chỉ cần cậu là được rồi, có tôi hay không cũng không có vấn đề gì cả.”