“Phụt! Anh Phong, chúng ta có thể đừng vô sỉ như vậy được không?”
Long Tuấn Hạo không nhịn được, bật cười ngay tại chỗ.
“Tôi nghiêm túc đó.”
Cao Phong nguyên một biểu cảm nghiêm túc nói: “Không phải là một số vũ khí nóng thôi sao? Muốn cái gì mà muốn?”
“Hối thúc cái gì hả? Hối thúc sẽ có ích không? Dù sao tôi cũng sẽ không trả lại.”
Cái kiểu nói cây ngay không sợ chết đứng này của Cao Phong, trực tiếp làm cho Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, lập tức trở nên mơ hồ.
“Không, không có bị bệnh, không thể trả lại…”
Long Tuấn Hạo sờ sờ đầu, đó là biểu hiện ủng hộ Cao Phong một cách rất kiên định.
Ngày sau.
Việt Nam, cột mốc biên giới.
Lúc sáu giờ ba mươi phút sáng, mặt trời từ từ mọc.
Mặt trời mọc ấm áp, chiếu vào cột biên giới này, chiếu lên huy chương phía trên, chiếu sáng lấp lánh.
Cột mốc biên giới cao một mét sáu, cộng thêm nền móng cao 40 centimet, tất cả cộng lại là độ cao hai mét.
Lúc này, một đội tiểu đội ba mươi người, cách nhau khoảng hai thước, đứng thành một hàng, tư thế đứng nghiêm, bàn tay giơ lên tư thế kính chào.
Mà còn có hai chiến sĩ, vẻ mặt nghiêm túc, cầm giẻ lau, cẩn thận lau sạch cột mốc biên giới, từng tấc từng chỗ một, đều lau cực kỳ sạch sẽ.
Những chuyện như vậy, bọn họ đã không xa lạ gì nữa, bởi vì mỗi ngày đều làm.
Ở nơi biên giới xa xôi này, nằm ở vùng hẻo lánh, cuộc sống khó khăn.
Đối với những chiến sĩ này mà nói, có lẽ ngay cả cờ đỏ sao vàng, cũng rất khó nhìn thấy.
Cột mốc biên giới cao hai mét như thế này, liền trở thành tín ngưỡng của họ, trở thành ký ức của họ.
Mà mỗi một chiến sĩ anh hùng như bọn họ, nhiều năm xa nhà ở lại chỗ này, cũng là vì cột mốc biên giới này.
Cho nên, cột mốc biên giới này đối với bọn họ mà nói, ý nghĩa càng vô cùng quan trọng.
“Xong lễ!”
Đợi khối bia được lau sạch, một thanh niên hô lên một tiếng.
Mọi người nghe lệnh, lập tức buông bàn tay đang chào xuống, vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm như cũ.
Trải qua nghi thức lao chùi cột mốc biên giới, thoạt nhìn trông rất mới mẽ, đón ánh sáng mặt trời mọc càng làm cột mốc biên giới thêm tỏa sáng lấp lánh.
Những người chiến sĩ anh hùng này, trên gương mặt họ đều mang theo sự kích động cùng niềm tự hào.
Cột mốc biên giới này, chính là linh hồn của bọn họ!
Vì cột mốc biên giới này, vì biên giới Việt Nam này, bọn họ không oán than và cũng không hối hận.
“Tiểu đội trưởng, miếng giẻ lau này cũng đã rách quá rồi, lần sau chúng ta tìm cái mới để thay thế nhé?”
Một chiến sĩ, nhìn giẻ lau trong tay, thở dài một tiếng hỏi.
Người lính lớn tuổi hơn một chút, liếc nhìn rồi nhẹ nhàng nói: “Lần sau, lấy quần áo của tôi dùng đi. ”
“Chúng ta canh giữ vùng biên giới này, điều kiện không bằng với những nơi khác, phía trên cho dù muốn vận chuyển đồ dùng cho chúng ta, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”
“Vì vậy, không nên có bất cứ lời oán than nào.”
Đội trưởng vừa dứt lời, gần ba mươi chiến sĩ đều nặng nề gật đầu, không có một người nào có oán giận gì.
Đó là trách nhiệm của họ.
Bảo vệ tổ quốc, càng là chuyện nên làm của mỗi một người đàn ông.
“Được rồi, chúng ta ở biên giới, điều kiện gian nan là điều tất nhiên rồi.”
“Hơn nữa, lúc đầu đi đến nơi này, cũng không có ai ép buộc chúng ta, đều là chúng ta muốn tới đây, làm sao có thể oán hận.”
Một chiến sĩ vừa nói vừa lộ ra nụ cười ngây thơ, sau đó vắt nước trên giẻ lau cho khô, sau đó cẩn thận nhét vào trong túi.
Chiến sĩ này da ngăm đen, khuôn mặt ngây thơ, thoạt nhìn rất thành thật.
“Hai Trương, tháng sau cậu sẽ xuất ngũ rồi?”