Phía bên trong bãi Hà Nội này là đô thị Hà Nội phồn hoa.
Cũng lúc này, trước mắt của Tuyết Mai bị hai chữ ” Tuyết Mai” lấp đầy.
Cho dù là những biển quảng cáo LED chuyển động, hay là màn hình lớn quảng trường phía xa, thậm chí bao gồm cả những chiếc xe taxi trên đường. Chỉ cần là những nơi có thể chiếu kí tự phát sáng, toàn bộ đều có một câu: ” Tuyết Mai, xin lỗi em, tha thứ cho anh nhé!” ở trên đó.
Một chỗ, mười chỗ rồi một trăm chỗ!
Câu nói như vậy, thông qua rất nhiều hình thức khác nhau hiện lên, tầng tầng lớp lớp xuất hiện trước mặt Tuyết Mai, sự dao động này là gì đây?
Lúc này, từ trên không trung bầu trời Hà Nội, có thể nhìn thấy một bức tranh như vậy.
Những ánh đèn neon không ngừng nhấp nháy, lúc thì cùng nhau chìm vào bóng đen, lúc thì rực sáng.
Lúc sau, như một cơn sóng cuộn trào, từ rìa Hà Nội bắt đầu, lần nữa làm sáng lên tất cả ánh đèn.
Mà lần này, không quản nội dung ban đầu là gì, lúc này đều biến thành:” Tuyết Mai, xin lỗi em, tha thứ cho anh nhé”.
Như một tia sao băng có làn sóng gợn, càng giống như biển lửa theo ngọn gió thổi phồng, từ phía ngoài bến Hà Nội đến toàn bộ Hà Nội, thiêu rụi toàn bộ Hà Nội Thành.
Không phải mỗi một cửa hàng ở Hà Nội đều treo hàng chữ ấy, mà là mỗi con đường, mỗi cửa tiệm đều chắc chắn có treo dòng chữ này.
Những chiếc taxi đang kéo khách, chóp quảng cáo cũng treo dòng chữ này mà đi khắp thành phố.
Hai từ ” Tuyết Mai” bay khắp Hà Nội.
Là toàn thành phố, huy động đến mức không gì sánh bằng.
Làn sóng ấy như một trận địa chấn lớn, làm vô số người bất ngờ.
Cho dù là người đi đường, hay là những chiếc xe trên đường, toàn bộ thành phố đều ngừng lại, ánh mắt như chấn động mà nhìn về.
Tuyết Mai, hai chữ này đã được nhiều người nhớ rõ.
Tuyết Mai mắt trợn lên, trong đầu một âm thanh vo ve phát lên, đưa tay lên che đi gương mặt kinh ngạc của mình.
“Đây…cuối cùng là chuyện gì thế?”
“Tin tin’ Đột nhiên một tiếng kèn phát lên cắt đứt suy nghĩ của Tuyết Mai.
Tuyết Mai chầm chậm quay đầu lại, nhìn vê hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Cao Phong ngôi trên một chiếc xe điện ba bánh, đang cười ấm áp nhìn vào Tuyết Mai.
Đoán là lái xe với tốc độ rất nhanh nên tóc bị thổi đến bù xù cả lên.
Đợi Kim Tuyết Mai xoay lại nhìn, Cao Phong mới vứt đi điếu thuốc trên tay, xoay mình lấy ra một bảng đèn nhiều màu.
Chính là loại mà trong những đêm nhạc thần tượng hát, fan hâm mộ đều dùng.
“Bụp .
Cao Phong mở đèn lên, những bóng đèn led nhỏ lần lượt sáng lên, cũng tạo thành một hàng chữ.
” Tuyết Mai, xin lỗi em, tha thứ cho anh nhét”.
Lúc này, những người chứng kiến cảnh này đều rất bất ngờ.
Nhưng mà, bọn họ đều không tin tất cả do Cao Phong làm, họ đều nghĩ anh nhặt được tấm bảng ấy bên vệ đường.
Một kẻ lái xe ba bánh bình thường, nếu thật sự có thể làm được chuyện lớn như vậy thì chắc mọi người đều sẽ há hốc.
Tuyết Mai ngớ người ra, sau đó bước vê phía Cao Phong, lấy bảng đèn tắt đi.
Kim Tuyết Mai chau mày nhìn nhìn Cao Phong: “Anh làm gì vậy?”.
“Món quà bất ngờ này, em có thích không?”, Cao Phong vừa nói, vừa ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.