Đức Khánh càng lúc càng tự tin, vênh mặt hất hàm sai khiến với Liễu Tông Trạch.
“Ông muốn chúng tôi làm cái gì?” Liễu Tông Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ lạnh nhạt hỏi.
“Không phải là ông đây đã nói rồi sao? Các người cút hoặc đánh!”
“Bây giờ cút đi, duy trì khoảng cách mười kilomet với chúng tôi!”
Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, lại lặp lại yêu cầu của mình.
“Ông đang nằm mơ à.”
Liễu Tông Trạch chậm rãi dời mắt khỏi đồng hồ, cười mỉa một tiếng nói.
“Có phải nằm mơ hay không, lát nữa cậu sẽ biết.”
“Hôm nay, chỉ cần bất kỳ một người nào của khối tập đoàn Phong Hạo cậu dám bước vào khu vực Nam Cương.”
“Vậy thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác, giết chết con tin tại chỗ.”
Đức Khánh sử dụng chiêu thức mưu kế này, xem như chơi đùa xuất thần nhập hóa.
Rõ ràng là ông ta ngay cả Cao Phong ở đâu cũng không rõ, nhưng lúc này lại dám nói Cao Phong ở trong tay ông ta.
Chuyện này thực sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Liễu Tông Trạch nhìn Đức Khánh đang khoác lác một lát, lại càng cảm thấy không còn gì để nói.
Nhưng mà anh ta không nói tiếp.
Nhiệm vụ lớn nhất của anh ta hôm nay, chính là dẫn người tới hình thành uy hiếp.
Mục đích, đương nhiên là kéo dài thời gian.
Cao Phong dẫn người dẹp yên Cảnh Đông, chắc chắn không phải một lần là xong chuyện.
Việc này, đều cần một quá trình.
Mà tác dụng của Liễu Tông Trạch chính là, đích thân tới biên giới Nam Cương, kìm chế đám Đức Khánh.
Khiến bọn họ không có tâm tư, cũng không có binh lực tham gia vào chuyện ở Cảnh Đông.
“Không nói chuyện khác, ông giao anh Phong ra đây rồi nói sau.”
Một binh sĩ Phong Hạo tiến lên một bước, biểu cảm vô cùng kiên nghị.
“Chuyện đó không có khả năng!”
“Chưa đến lúc, tôi chắc chắn sẽ không giao Cao Phong ra.”
“Vì sợ các người muốn tấn công, nên tôi sẽ không giao Cao Phong, không tin các người thử xem!”
Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, lúc này muốn xoay người rời đi.
Ông ta chẳng muốn lãng phí thời gian và tinh lực vào chuyện này.
“Đứng lại!”
Đức Khánh vừa đi một bước, đã bị Liễu Tông Trạch trực tiếp gọi dừng.
“Cậu còn chuyện gì?”
“Có lời cứ nói, có rắm mau phóng.”
Đức Khánh không kiên nhẫn hơi xua tay, quay đầu nói với Liễu Tông Trạch.
“Tôi cho các ông đi rồi sao? Sao các ông dám đi?”
Liễu Tông Trạch chậm rãi tiến lên vài bước, cao giọng kêu lên với Đức Khánh.
“Hừ! Ông đây muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, cậu quản được sao?”
Đức Khánh giận quá hóa cười, sau đó lại hạ lệnh, ý bảo mọi người cùng rời đi.
“Phân đội thứ nhất, lên đạn, xông vào tấn công.”
Lúc này Liễu Tông Trạch hạ lệnh, căn bản không có một chút do dự nào.
Giống như kế hoạch này, đã cân nhắc rất lâu trong đầu anh ta.
“Cộp cộp cộp!”
Tiểu đội đầu tiên gần chục nghìn người, lập tức xông vào.
Những người này đều trang bị hoàn mỹ, võ trang đầy đủ.
“Cộp cộp cộp!”
Gần chục nghìn binh sĩ Phong Hạo tiến vào khu vực Nam Cương xong, ngay cả hai giây cũng không do dự, trực tiếp điên cuồng bóp cò.
“Pằng pằng pằng pằng pằng!”
“Bùm bùm bùm!”
Chỉ trong nháy mắt, vùng đất bên này cũng vang lên tiếng súng, nghe vô cùng náo nhiệt.