Trang phục chiến đấu của Khối tập đoàn Phong Hạo với binh sĩ nhà họ Cao có màu sắc không giống nhau, rất rõ phân biệt, vì vậy sẽ không xảy ra chuyện bị ngộ thương.
Hai bên vây bắt chém giết lẫn nhau, Long Tuấn Hạo mặc dù bị thương, nhưng một địch ba cũng không thành vấn đề, dao găm mạnh mẽ phóng ra, ngay tại chỗ giết chết được một tên binh sĩ nhà họ Cao.
Cánh tay của Cao Phong rủ xuống, đao nhọn kéo trên mặt đất, chậm rãi bước về phía bên kia.
Ai cũng không quan tâm đến, ánh mắt khóa chặt vào người Cao Anh Hạo.
Hai bên trái phái của anh ta đều có tiếng người hai bên đang không ngừng chiến đấu, tiếng đánh đập vang vọng ở bên tai.
Thế nhưng, khi Cao Phong đi qua người bọn họ vậy mà lại không có ai ngăn cản anh.
Ngay cả những binh sĩ nhà họ Cao, dường như cũng không dám ngăn cản bước chân của Cao Phong.
Cao Phong tiếp tục tiến về phía trước giữa trận chiến của hai bên, giống như đi tản bộ sau khi ăn xong, vô cùng bình tĩnh.
Những nơi đi qua, bất kể phía trước là ai, đều sẽ vội vàng tránh ra nhường đường.
Không có bất kỳ ai đủ can đảm ngăn cản bước chân của Cao Phong.
Hai bên giống như đều ngầm thừa nhận một chuyện, binh với binh, tướng với tướng.
Cao Phong đương nhiên sẽ quyết đấu với Cao Anh Hạo
“Cao Kình Thiên, mày muốn làm gì?”
“Tao nói cho mày biết, bà nội của mày vẫn đang nằm trong tay tao! Mày tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng!”
Cao Anh Hạo trừng lớn mắt, vừa gào lên một cách cố chấp, vừa lùi lại trong lo lắng.
Cao Phong không nói một lời, vẫn như cũ kéo lê trường đao, bình tĩnh đi về phía trước.
“Người đâu! Bảo bộ y tế từ bỏ chữa trị cho bà lão kia!” Cao Anh Hạo đột nhiên hét lớn lên.
Nhưng những người thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao đứng sau lưng anh ta hoàn toàn không có ai dám lên tiếng trả lời.
Dưới tình huống như vậy, ai còn dám giúp đỡ Cao Anh Hạo, đó tuyệt đối là hành vi ngu ngốc!
Đao nhọn trên mặt đất từ từ kéo đến, phát ra âm thanh két két chói tai.
Âm thanh truyền vào tai của Cao Anh Hạo giống như thần chết thổi hồi chuông báo tử với anh ta.
Mặc dù ánh mắt Cao Phong lúc này đang nhìn Cao Anh Hạo, nhưng trong đầu anh lại đang nghĩ về một chuyện khác.
Anh nhớ về ông cụ Cao ngày đó bị Cao Anh Hạo ép buộc uống cốc trà độc.
Nhớ về lúc anh ta sai người đi vây giết Cao Phong và Kim Tuyết Mai, nghĩ về việc cho dù Cao Phong rời khỏi thành phố Hà Nội, Cao Anh Hạo cũng vẫn tiếp tục sai người đuổi giết anh.
“Tao ở thị trấn Biển Đông mai danh ẩn tích trong ba tháng trời khiến cho Kim Tuyết Mai cũng phải chịu bao nhiêu cực khổ với tao.”
“Tao lại phải rời xa gia đình vô số lần, đi về thủ đô, hao phí mất thời gian một tháng trời.”
“Mày giết thuộc hạ trung thành của tao, phá hủy tâm huyết của Khối tập đoàn Đế Phong, mày sai Cao Bằng làm nhục vợ tao.”
“Mày hại ông nội tao, hủy hoại người nhà tao, thậm chí còn muốn giết tao.”
“Mỗi một việc này, mỗi một mối thù này, tao đều sẽ cho mày rõ.”
“Cao Anh Hạo, hôm nay, mày nợ máu phải trả bằng máu.”
Cao Phong đột nhiên nghiến chặt răng, chiến đao trong tay vắt ngang ở phía trước, sau đó lập tức chạy nhanh đến.
“Cứu tôi! Cứu tôi!”
Hai mắt Cao Anh Hạo trừng lớn, không ngừng lui về phía sau, sâu trong đáy mắt ngập tràn sự hoảng sợ.
Nhưng những người thuộc nhánh phụ nhà họ Cao, bất kể là chú hay là bác, hay là thành viên của hội trưởng lão đều không dám phát ra tiếng động gì, thậm chí còn phân rõ khoảng cách với anh ta.
“Cao Kình Thiên, đó là em họ của cậu, cậu và nó có quan hệ huyết thống, hai người là người thân!” Cha của Cao Anh Hạo hét lớn.
“Vậy thì Cao Kình Thiên tôi hôm nay sẽ giết cả họ hàng của mình!”
“Chết đi cho tao!”
Cao Phong bất thình lình xông về phía trước, mắt hổ trợn lên, một đao chém lên người Cao Anh Hạo!
Cao Anh Hạo dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh, nhưng vẫn bị Cao Phong cứa một vết thương dài trên người.
“Muốn giết tao ư? Mày đi chết trước đi!”
Cao Anh Hạo đột nhiên cắn chặt răng lại, chịu đựng cơn đau từ trên người truyền đến, sau đó nắm chặt cây dao găm trong tay đâm về phía Cao Phong.