Thủ đô Hà Nội.
Lý Anh Quân lái xe một cách điên cuồng đến nhà ga.
Lâm Vạn Quân không dám chậm trễ một giây nào, dưới sự bảo vệ của Lý Anh Quân, đưa đám người Kim Tuyết Mai đến trước nhà ga.
Đã là ban đêm rồi, nhưng phía trước nhà ga vẫn luôn chật cứng người.
Đám người Lâm Vạn Quân vội vàng chạy đến đây đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng Lâm Vạn Quân không có thời gian quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ông ta nhanh chóng kéo Kim Tuyết Mai và Cao Phong sang một bên.
“Cô Tuyết Mai, cô nhất định phải nhớ kỹ những gì tôi đã nói ở trên xe. Không được liên lạc với bất kỳ ai cả, giữa chừng hãy tìm một chỗ nào đó để xuống xe! Nhớ phải tìm một nơi mà không ai biết cô là ai”
“Đừng làm bất cứ điều gì khiến cho thân phận của cô bị bại lộ!”
Lâm Vạn Quân nói xong, liếc nhìn Cao Phong đang ôm chặt hộp đựng đồ chơi, không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Lúc này sắc mặt của Cao Phong càng thêm mờ mịt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, giống như một đứa trẻ bị dọa SỢ.
“Cậu Phong, hãy ngoan ngoãn đi theo cô Tuyết Mai nhé!” Lâm Vạn Quân sờ sờ đầu Cao Phong, sau đó nghiêm nghị nhìn Kim Tuyết Mai nói: “Cô Tuyết Mai, cậu Phong tạm thời giao cho cô, cô chịu khổ rồi!”
Nói xong, Lâm Vạn Quân kh người, cúi đầu chào Kim Tuyết Mai.
Đám người Lý Anh Quân cũng không chút do dự mà cúi đầu trước Kim Tuyết Mai.
Nhìn thấy cảnh này, những hành khách xung quanh hết sức ngạc nhiên.
Nếu có máy quay ở đây, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng đây là đang quay phim. Tuy không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng những người xung quanh cũng có thể cảm nhận được một bầu không khí bị thương.
Lâm Vạn Quân vốn không đành lòng giao phó Cao Phong cho Kim Tuyết Mai.
Nếu có thể, ông ta tình nguyện đi theo Cao Phong.
Thế nhưng mục tiêu của Lâm Vạn Quân quá lớn, hơn nữa mọi thuộc hạ của nhà họ Cao đều có một hồ sơ riêng lưu lại. Nếu bọn họ đi theo, chỉ càng gây thêm bất lợi cho Cao Phong mà thôi.
Đồng thời để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, Lâm Vạn Quân và những người khác cũng không thể đi cùng Cao Phong được.
“Giám đốc Quân, tôi là vợ của Cao Phong. Đây là trách nhiệm của tôi, mọi người đừng làm như vậy, chỉ là..” Kim Tuyết Mai vội vã ngăn mọi người, sau đó ngượng ngùng nói.
“Chỉ là cái gì?” Lâm Vạn Quân sửng sốt hỏi lại.
“Ví tiền của tôi rơi trên xe rồi…” Kim Tuyết Mai xấu hổ nói.
Nếu không thật sự cần thiết, cô nhất định sẽ không mở miệng đòi tiền Lâm Vạn Quân.
Nhưng nếu không có tiền, cô và Cao Phong sẽ không thể sống sót được.
Lâm Vạn Quân ngay lập tức hiểu ra, không khỏi tự tát mình một cái, sau đó vội vàng móc hết tiền trong túi ra.
Lý Anh Quân và những người khác cũng lập tức vét sạch ví tiền, cuối cùng g góp được mấy triệu đồng, đưa cho Kim Tuyết Mai.
“Cô Tuyết Mai, chúng tôi chỉ mang theo chút tiền mặt như vậy thôi! Cô cầm trước đi, dù sao cũng đừng dùng thẻ ngân hàng để rút tiền!”
“Mấy hôm nữa tôi sẽ tìm cách để liên lạc với cô, chúng ta…”
Lâm Vạn Quân chưa kịp nói xong, Lý Anh Quân đã lên tiếng: “Giám đốc Quân, ông và cậu Phong đứng đợi ở đây một lát. Đợi tôi đi tìm cây rút tiền, rút thêm chút nữa. Mấy triệu này quá ít.
“Được rồi, đủ rồi, tôi còn có thể đi làm…” Kim Tuyết Mai vội vã xua tay.
“Ở chỗ nào? Bắt bọn chúng lại!”
Kim Tuyết Mai còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên có khoảng không dưới hai mươi người từ phía xa chạy tới. Trên tay những người này đều cầm mã tấu sáng loáng.
Cho dù đang ở trong nhà ga đông đúc, bọn họ cũng không hề kiêng kỵ chút nào.
Những hành khách xung quanh hoảng hốt, vội vã đứng dạt sang một bên.
Ngay cả nhân viên bảo vệ ở nhà ga đang làm nhiệm vụ cũng không dám bước tới ngăn cản.
Những kẻ này không phải là những kẻ gây rối thông thường, sát khí tỏa ra từ trên người bọn họ tuyệt đối không phải là giả vờ. Sắc mặt Lâm Vạn Quân tối sầm lại, vội vã thúc giục Kim Tuyết Mai mau đi nhanh, sau đó cho Lý Anh Quân đi ngăn cản đám người kia lại.
Nhìn bóng lưng của Kim Tuyết Mai và Cao Phong, Lâm Vạn Quân cúi đầu thở một hơi dài.