Còn chuyện gì vui hơn việc kẻ thù không đội trời chung chết rồi.
Mà trong lòng bọn họ, kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Cao chính là Cao Kình Thiên.
“Không đúng! Không đúng! Không đúng! Mặc dù trong mắt tôi, cậu ta luôn là rác rưởi, nhưng tại sao cậu ta lại có thể dễ dàng chết như vậy được?”
“Hãy đọc lại cho tôi nghe tin tức mà Văn Lực gửi tới.”
Cao Anh Hạo đập bàn, chau mày nói.
Cao Phong chính là cái gai trong mắt anh ta, bây giờ đột nhiên nói Cao Phong chết rồi, phản ứng đầu tiên của anh ta là vui vẻ, sau đó lại là không tin.
“Anh Hạo, Văn Lực nói, Cao Mỹ Lệ đã truyền tin cho ông ta.”
“Cao Kình Thiên và Long Tuấn Hạo đến bãi sông ở ngoại ô thành phố Hà Nội, chỉ đem theo hơn hai mươi tên vệ sĩ, nhân lực của chúng ta có hơn một trăm người, toàn bộ xuất kích.”
“Bọn họ liều mạng giết chết Cao Kình Thiên, làm Long Tuấn Hạo bị thương nặng, có điều phía chúng ta cũng có vài người bị thương.”
“Nhưng quân cứu viện của Cao Kình Thiên đuổi đến rất nhanh, bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa rút, có vô số thương vong.”
“Cuối cùng chỉ có mười mấy người chạy thoát, Cao Mỹ Lệ là một trong số đó, cô ta trốn ở một nơi hẻo lánh, truyền tin cho chú Lực.”
Tên thanh niên áo đen nói rất nhanh, cố gắng dùng từ ngữ ngắn gọn khái quát lại thông tin chú Lực truyền đến.
“Tin tức có chính xác không? Cao Mỹ Lệ còn nói gì nữa?” Cao Anh Hạo hơi chau mày.
“Chính xác! Cao Mỹ Lệ còn nói, cô ta bị tách khỏi những người khác rồi, không biết bọn họ đã đi đâu.”
“Nhưng cô ta đang bị truy sát, cầu chúng ta cử người giúp đỡ.” Tên thanh niên áo đen nói.
“Vớ vẩn! Giúp cái con khỉ, sao bọn chúng không chết hết đi? Vậy mà còn lưu lại mười mấy người!”
“Những tên thuộc hạ đứng sau Cao Kình Thiên cũng quá vô dụng mà, thế mà không đuổi cùng giết tận.” Cao Anh Hạo đột nhiên đập bàn, giọng điệu có chút không vui.
Với anh ta thì kết cục tốt đẹp nhất chính là giết chết Cao Phong, sau đó Cao Mỹ Lệ và những người khác cũng bị giết chết.
Nhưng hiện giờ, bọn Cao Mỹ Lệ vậy mà còn chưa chết?
Lỡ như bọn họ bị bắt được, nhà họ Cao rất có thể sẽ bị bại lộ!
“Đúng vậy.” Tên thanh niên áo đen ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn gật đầu.
“Không đúng, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Lần trước cũng nói là Cao Kình Thiên đã chết, kết quả khi ông đây làm lễ mai táng cho anh ta. Con mẹ nó, anh ta lại xuất hiện tấn công.”
“Nếu không phải sau lưng ông đây vững chắc thì ngày hôm đó đã biến thành lễ mai táng của chúng ta rồi!”
“Cho nên, tôi vẫn không tin.” Cao Anh Hạo suy nghĩ một lúc, bĩu môi nói.
Cho dù anh ta có không phục đi chăng nữa thì cũng không thể không công nhận sự lớn mạnh của Cao Phong.
Một người mạnh mẽ như vậy, nói chết là chết, điều này quả thực là viển vông.
Tên thanh niên áo đen đang chuẩn bị gọi cho chú Lực để hỏi rõ thì một bức ảnh được gửi đến.
“Ối! Mẹ kiếp!”
Khi nhìn thấy bức ảnh, thanh niên áo đen liền hít một ngụm khí lạnh, sau đó bỗng nhiên trừng lớn.
“Cậu Anh Hạo, thật…thật sự chết rồi! Bức ảnh này!”
Tên thanh niên lập tức đưa điện thoại cho Cao Anh Hạo.
“Cái gì? Có ảnh?”
Cao Anh Hạo cũng sững người, sau đó nhanh chóng nhận lấy điện thoại, trừng lớn mắt nhìn.
Cao Dương nhanh chóng ấn nút xe lăn, ngó tới xem cùng.
Trong bức ảnh, mặt Cao Phong đầy máu, hai mắt nhắm chặt, trên người còn có rất nhiều vết thương, trông vô cùng thê thảm.
Mặc dù nói trên mặt toàn là máu tươi, nhưng Cao Anh Hạo vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là Cao Phong!
Cao Anh Hạo cẩn thận xem xét, cẩn thận so sánh các đường nét trên khuôn mặt Cao Phong.
“Đây…đây.” Cao Dương trợn to mắt, thần sắc lộ vẻ hốt hoảng.
Mặc dù Cao Phong là họ hàng thân thích của bọn họ, còn có chút quan hệ huyết thống, nhưng nhìn thấy Cao Phong chết, bọn họ không hề cảm thấy đau buồn chút nào mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ.