Kim Tuyết Mai mờ mịt nhìn xung quanh, càng xem càng thấy bối rối hoang mang.
Thậm chí cô còn chẳng thể nhớ nổi những chuyện đã xảy ra trước đó.
Cô chỉ biết là mình đang chờ đến ngày hôm sau Cao Phong sẽ đến đón cô về Đà Nẵng.
Sau đó núi Bồng Thiên đột nhiên xảy ra sự cố, có rất nhiều người vọt vào trong biệt thự.
Khi cô tỉnh lại thì đã xuất hiện ở nơi này rồi.
“Cô không biết tôi nhưng tôi lại biết cô.” Ông cụ nhà họ Đặng nhìn chằm chằm Kim Tuyết Mai, giọng nói ngày càng lạnh lẽo.
“Tôi…” Thoạt đầu Kim Tuyết Mai khá là sửng sốt, sau đó cô vội vàng giơ tay sờ bụng mình, hoảng hốt lẩm bẩm: “Con tôi, con tôi…”
Khi bụng vẫn khẽ nhô lên như trước thì Kim Tuyết Mai mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng được thả lỏng.
Cô có thể không quan tâm đến sự an toàn của mình, nhưng đứa bé lại quan trọng hơn cả tính mạng cô.
“Ha ha, đứa con này của cô sẽ biến mất nhanh thôi.” Ánh mắt ông cụ nhà họ Đặng lạnh như băng.
“Các người, các người muốn làm cái gì?”
Kim Tuyết Mai đột nhiên trợn tròn mắt, hoảng sợ hỏi: “Các người muốn lấy tiền hay là bất kì thứ gì thì chồng tôi cũng có thể cho được, cầu xin các người đừng làm tổn thương đến con tôi…”
“Cầu xin các người, các người muốn bất kì thứ gì cũng được…”
Ông cụ nhà họ Đặng đột nhiên đi về phía trước và vung một bạt tai vào mặt Kim Tuyết Mai.
“Tôi muốn cái gì ư? Tôi muốn con gái tôi có thể sống lại, cô có thể làm cho con gái tôi sống lại không? Hả?”
Bấy giờ, trán ông tôi nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Tuyết Mai, trông chẳng khác gì một người điên.
“Cái gì?” Kim Tuyết Mai nghe chẳng hiểu mô tê gì, hoàn toàn không biết những lời của ông tôi nói có nghĩa là sao.
Con gái ông tôi ư?
Con gái ông tôi chết rồi hả?
Thế nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến cô?
Chẳng lẽ, là Cao Phong ư?
Cao Phong giết con gái ông tôi hả?
Đầu óc Kim Tuyết Mai đang rất loạn, cô chậm rại hít một hơi thật sau, ép buộc bản thân mình phải giữ bình tĩnh.
“Kim Tuyết Mai, mày là người con gái của anh ấy, dù thế nào thì cũng không thể làm mất mặt anh ấy được!”
“Cố lên! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Kim Tuyết Mai lặng lẽ cổ vũ tinh thần mình và chậm rãi điều chỉnh hơi thở.
Chẳng mấy chốc Kim Tuyết Mai đã dần bình tĩnh lại.
Cô và Cao Phong cùng nhau đi đến ngày hôm nay cũng đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời dưới đất.
Đúng là khi mới tỉnh lại cô có hơi bối rối nhưng bây giờ thì cô đã có thể giữ được bình tĩnh.
“Tôi không biết rốt cuộc giữa tôi và ông có hiểu lầm gì nhưng tôi có thể bảo đảm bất kì hiểu lầm gì cũng có thể tháo gỡ được, có lẽ chuyện này không hề liên quan gì đến chồng tôi.”
“Tôi sẵn sàng nhận lấy hậu quả thay cho chồng mình, trả nợ thay anh ấy, chỉ cầu xin ông đừng làm tổn thương đến đứa con của tôi.”
Kim Tuyết Mai cực kì bình tĩnh, không hề kiêu ngạo và cũng chẳng nịnh bợ ton hót gì, chỉ bình tĩnh cắn môi nói.
“Ha ha ha!” Ông cụ nhà họ Diệp cười ha hả rồi chợt cắn răng nói: “Con cô ư? Cô có biết là nếu như năm đó mẹ cô không giao cô cho người khác kịp lúc thì tôi đã giết cô chết từ lúc nào rồi không!”
“Cả bản thân cô còn không có tư cách sống đến giờ phút này Kim Tuyết Mai, cô lấy tư cách gì mang thai? Đúng là buồn cười không thể tả nổi!”
Nghe ông cụ nhà họ Đặng nói thế, đầu óc Kim Tuyết Mai nhanh chóng hoạt động như thể đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Cô đã biết mình không phải con gái ruột của Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân.
Cô cũng biết mẹ ruột cô là một người hoàn toàn khác, chẳng là là bao năm nay bà chưa từng xuất hiện.
Bây giờ nghe những lời ông cụ nhà họ Đặng nói thì dường như năm đó ông tôi thiếu chút nữa đã giết được cả Kim Tuyết Mai và mẹ cô ư?
Kim Tuyết Mai bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, có lẽ đây là thù oán của thế hệ trước.
Cô lại suy nghĩ ra được một chuyện, thì ra mẹ vứt bỏ cô vì một nguyên nhân khác!