“Ngài ấy sẽ chỉ dẫn cho thí chủ Cao tìm được phương hướng chính xác.”
Lời nói của Tuệ Minh làm trong đầu Cao Phong không ngừng hoang mang.
“Ý của ngài là gì? Rốt cuộc các ngài muốn nói gì? Các ngài biết được điều gì?”
“Con mẹ nó, bây giờ tôi cũng đã như vậy rồi, nếu các ngài biết gì, có thể nói hết toàn bộ cho tôi biết không?”
“Tôi tu sửa lại hết toàn bộ chùa Vô Danh, tu sửa tráng lệ, tôi đổi toàn bộ tượng phật thành vàng ròng được không?”
Cao Phong thật sự có chút suy sụp, trợn to hai mắt nhìn Tuệ Minh.
“Thí chủ Cao, ngài đã trung tướng rồi đấy.”
Một câu của Tuệ Minh làm Cao Phong cắn răng, trong lòng càng thêm luống cuống.
“Thí chủ Cao chớ trách, thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Quan trọng nhất là, có một số việc, chỉ có thể dự đoán, cũng không phải là chắc chắn sẽ xảy ra.”
“Con đường sau này của thí chủ Cao càng khó mà phân biệt.”
Tuệ Minh khẽ thở dài, chắp tay với Cao Phong, nhẹ giọng nói.
“Tôi biết rồi, còn có gì muốn nói không?”
Cao Phong xua tay, cau mày hỏi.
“Thí chủ Cao, hết rồi.”
Tuệ Minh chắp hai tay, chậm rãi lắc đầu.
Cao Phong dừng một chút, sau đó hỏi: “Tôi có chút tò mò, ngài đã từng nói, người đi trên con đường khác nhau thì không thể cùng nhau vạch kế hoạch.”
“Còn nói sau này tôi không nên đến chùa Vô Danh nữa, vậy sao các ngài lại tới giúp tôi?”
“Các ngài làm vậy không tự cảm thấy mâu thuẫn sao?”
Câu hỏi này của Cao Phong, lần đầu tiên Tuệ Minh im lặng.
Sau một lúc lâu mới từ từ mở miệng nói: “Phật giáo vì bác ái mà không sát sinh, vạn vật trên thế gian này đều có linh tính, không thể giết, không thể giết được.”
“Mà thí chủ Cao một thân mùi máu, giết chóc nặng nề, đi ngược lại với đạo phật, cho nên đạo bất đồng.”
“Nhưng, tình yêu của ngài Cao với vợ có thể cảm động trời đất, lại rất phù hợp với yêu thích của phật giáo.”
“Đồng thời, ngài Cao còn thích làm việc thiện ở thành phố Hà Nội, quỹ từ thiện Phong Mai càng nổi tiếng khắp Hà Nội, cứu vô số người thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.”
“Chuyện này cũng phù hợp với triết lý phổ độ chúng sinh của phật giáo.”
“Cho nên, sư thầy Thanh Viễn nói, có thể giúp, thì giúp.”
Khi Tuệ Minh nói những lời này, trong lòng Cao Phong cũng hiểu ra.
“Thay tôi cảm ơn sư thầy Thanh Viễn.”
“Nếu tôi có thể trở về, sẽ lại đến thăm ngài ấy.”
Cao Phong suy nghĩ mấy giây, sau đó xua tay lên xe, rời khỏi nơi này.
Tuệ Minh đứng tại chỗ, nhìn Cao Phong rời đi, chuỗi hạt trong tay từ từ lăn.
“Lúc chính lúc tà, khó có thể đánh giá.”
“Được mà mất, mất mà được, được mất nhiều lần, biến đổi thất thường.”
“Cửa phật phổ độ chúng sinh, có cắt thịt nuôi chim ưng mới có thể tu thành chính quả.”
“Thí chủ Cao trải qua gian khổ, chẳng phải là rèn luyện trước khi truyền đạo sao? A di đà phật!”
Giọng của Tuệ Minh vang lên trong không gian, phiêu đãng cực xa giống như tiếng phật vậy…
…
Tuệ Minh nói gì, Cao Phong cũng không để ở trong lòng.
Lần này anh đi Tây Vực, chỉ có hai chuyện.
Một, đưa nhóm người Tuyết Mai về nhà.
Hai, báo thù cho ba mươi sáu người anh em kia của mình.
Còn những chuyện khác thì để sau rồi tính.
Cho nên, Cao Phong căn bản không muốn suy nghĩ nhiều về những lời phức tạp của Tuệ Minh.
Sau khi đến sân bay, Cao Phong tạm biệt cậu thanh niên đã tiễn mình, đi thẳng vào lối cho khách VIP.