“Lúc trước tên nhóc này còn uy hiếp tôi, muốn tôi giáp mặt xin lỗi.”
“Nếu như quân hàm của cậu ta cao hơn tôi, tôi xin lỗi cũng được, nhưng nếu như cậu ta chỉ ngang vai ngang vế với tôi, vậy tôi không thể mất mặt đi xin lỗi được!”
Vu Chính Bình cân nhắc một lát, lại nghĩ tới chuyện lúc trước.
Mà Diệp Thiên Long thì mỉm cười, cười đầy ý tứ sâu xa nhìn Vu Chính Bình một cái.
Bọn họ cho rằng, chuyện này xong rồi sao?
Không, còn chưa xong đâu.
Diệp Thiên Long đã rời khỏi chiến trường.
Tuy hiện giờ ông ta vẫn mang theo quân hàm, nhưng bốn chữ người đi trà nguội này, người nào cũng không thể tránh khỏi.
Mà lực kêu gọi của Diệp Thiên Long cũng càng ngày càng yếu đi.
Ông Trần thực sự đối xử với Cao Phong không tệ, nhưng ông Trần đã lớn tuổi, e rằng không thể đảm nhận vị trí này lâu nữa.
Cho nên Diệp Thiên Long chắc chắn phải nghĩ biện pháp, nâng Cao Phong lên cao.
Có thể đưa cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu.
Chỉ khi Cao Phong đứng trên cao, mới không bị người ta dễ dàng giẫm dưới chân.
Đây là ý nghĩ trong lòng Diệp Thiên Long.
Vì ý nghĩ này, ông ta cũng nguyện ý trả giá vô số cố gắng.
Bốn giờ chiều, Nam Cương.
Dựa theo mệnh lệnh của Cao Phong, vô số binh sĩ Phong Hạo cùng ra trận.
Đào vài chục nghìn cái hố bên cạnh Tây Vực tiếp giáp Nam Cương.
Những hố to và sâu này, là nơi chôn cường đạo Nam Cương.
Ít nhất Cao Phong không để bọn họ phơi thây ngoài vùng hoang dã, đã xem như không tệ.
Lúc trước bọn họ từng muốn giết chết các binh sĩ Phong Hạo, sau đó phơi thây bọn họ cho dã thú ăn.
Mọi người cùng chung tay đào, một đống hố nhanh chóng đào ra.
Có người phụ trách khuân thi thể, có người phụ trách dọn sạch chiến trường.
Nơi nên san bằng thì san bằng, nơi nên dọn dẹp thì dọn dẹp.
Từ nay về sau, khu vực Nam Cương này thuộc về nơi của đám người Cao Phong, đương nhiên phải nghĩ cách khôi phục lại.
Cao Phong chuẩn bị nối Tam Giác Vàng, Nam Cương cùng với Cảnh Đông thành một đường.
Sau đó tạo ra một đường phòng ngự siêu cấp.
Cứ như vậy, có thể tăng thêm một tầng đảm bảo ở bên ngoài đường biên giới Việt Nam.
Ít nhất từ ba hướng này, người nào cũng đừng mơ có ý đồ với Việt Nam.
Nhưng kế hoạch này, trước mắt Cao Phong còn đang chuẩn bị.
Mà hôm nay xảy ra chiến đấu ở Nam Cương, cũng được người ta lan truyền ra ngoài.
Dù sao trên thế giới không có bức tường nào không bị gió lùa.
Hỗn chiến gần năm trăm nghìn người, tạo thành động tĩnh lớn như thế, sao có thể giấu diếm được chứ?
Mà Cao Phong cũng không định lừa gạt, để mặc tin tức lộ ra ngoài.
Nhưng đám người ở bên ngoài, cho dù như thế nào cũng không thể biết được tường tận, chỉ suy đoán đại khái.
Mà Cao Phong lại trợ giúp một chút, có thể sửa được tin tức bọn họ biết.
Cuối cùng mọi người truyền miệng, đều biết rõ người chiến thắng, là khối tập đoàn Phong Hạo ở Tam Giác Vàng.
Hai mươi ngày trước, lão đại của khối tập đoàn Phong Hạo bị cường đạo Nam Cương ám sát, trên dưới khối tập đoàn Phong Hạo vô cùng tức giận.
Sau đó triệu tập tất cả thành viên, một đường đẩy mười tám kilomet, dẹp yên Nam Cương.
Hơn trăm nghìn cường đạo Nam Cương đều bị tàn sát đẫm máu, không giữ một ai.
Sau khi tin tức này truyền ra, rất nhiều thế lực đều trong lòng run sợ, tốc độ tim đập lại càng nhanh hơn.
Khối tập đoàn Phong Hạo cường đại như vậy sao?
Bọn họ không dễ chọc!
Con mẹ nó tuyệt đối không dễ chọc!
Đây quả thực là có thù tất báo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.