“Khi đó hai quân đối mặt với nhau, xảy ra xung đột, dưới tình huống đó, chỉ cần con đầu hàng, là có thể miễn tội chết.”
“Nhưng những quân lính mất đi chỉ huy lại không giống như thế, thủ đoạn của bọn học rất tàn nhẫn, có thể giết con thì nhất định sẽ không tha cho con.”
“Cho nên, cha nói cho con một chuyện, nếu con đối mặt với những người đó, nhất định không được nhân từ với bọn họ.”
“Nếu con đối đầu với bọn họ, con không giết họ, thì sẽ là bọn họ giết con, con đã hiểu chưa?”
Lúc này Diệp Thiên Long, giống như là một người cha già có con trai sắp ra chiến trường, ông ta muốn truyền lại kinh nghiệm cả đời mình cho Cao Phong.
Ông ta rất sợ, có chút sai sót nào.
Dù sao thì Cao Phong cũng chưa từng lên trên chiến.
Trên chiến trường có rất nhiều chuyện, Cao Phong chưa từng trải qua.
Sơ ý một chút, là có thể ngã ngựa, đổ máu thậm chí là cả mạng sống.
Cho nên Diệp Thiên Long, không thể bất cẩn dù chỉ một chút.
Khoảng thời gian kế tiếp, Cao Phong không nói thêm gì nữa, toàn bộ quá trình đều nghe Diệp Thiên Long nói chuyện.
Nhưng kinh nghiệm thực chiến của một tướng ba sao nhất định là một bảo bối vô giá!
Cho nên Cao Phong nghe rất nghiêm túc.
Diệp Thiên Long cũng nói rất nghiêm túc, không có chút giấu giếm nào.
Từ chuyện quân đội tạm thời dừng chân lập doanh trại đến sắp xếp chiến thuật và cách xử lí những tình huống bất ngờ trên chiến trường, Diệp Thiên Long đều giảng giải cặn kẽ, chi tiết.
Cao Phong thật sự lắng tai nghe hết, anh không ngừng gật đầu, hơn nữa còn ghi nhớ thật kĩ.
Đợi đến khi Diệp Thiên Long nói xong là đã qua nửa giờ đồng hồ rồi.
Lúc đang nói Kim Tuyết Mai có vào một lần, cô thấy Cao Phong và Diệp Thiên Long vẫn còn đang nói chuyện thì không quấy rầy bọn họ, mà là nhè nhẹ nhấc chân đi ra ngoài.
“Cao Phong, mấy thứ cha nói với con đều là những chuyện rất quan trọng.”
“Thật ra còn nhiều chuyện cha vẫn chưa nói hết, đó không phải là thứ cha có thể dạy cho con chỉ trong một khoảng gian ngắn.”
“Hay là để cha sai Dương Bình…” Nói tới đây, Diệp Thiên Long ngậm miệng lại.
Nhất định không được sử dụng người ở bên này, nếu không thì kế hoạch của ông Trần sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!
“Tóm lại là tất cả chuyện này này đều có thể tổng kết thành một câu.”
“Thứ tối kị nhất khi ở trên chiến trường chính là lòng nhân từ.”
“Con nhân từ với kẻ thù thì chính là tàn nhẫn với bản thân.”
“Trừ tình huống con đã xác định được đối phương hoàn toàn không còn sức lực để chiến đấu nữa và bị mất hết vũ khí thì con mới có thể dựa vào tình hình lúc đó rồi đưa ra cách giải quyết.”
“Nhưng lần này con không đối đầu với binh sĩ thông thường, mà là đám lính đánh thuê, lính nhảy dù vô cùng hung ác tàn nhẫn, cho nên con không cần phải nhân từ với bọn họ.”
“Có thể giết được thì giết, Không thể giết cũng phải giết!”
“Lần này coi như là con tuân mệnh lệnh đi giết người, sợ cái gì chứ?”
Cuối cùng Diệp Thiên Long dặn dò Cao Phong một câu, sau đó ông vỗ bả vai Cao Phong.
“Cha, con nhớ kỹ hết rồi.”
“Con không đi cũng không sao, nhưng nếu đi thì nhất định sẽ làm theo lời cha căn dặn.”
Cao Phong gật đầu thật mạnh, ánh mắt anh rất là kiên định.
Lúc bấy giờ Diệp Thiên Long mới gật đầu vừa lòng, ông ta nói: “Cha tin tưởng con! Cha đã xem lý lịch của con rồi, đúng là bây giờ con đã mạnh hơn trước kia rất nhiều rồi.”
“Đám lính đánh thuê này vốn có rất nhiều tội ác, giết bọn họ cũng xem như là thay trời hành đạo rồi, sẽ không có hại gì đâu.”
Cao Phong lại gật đầu, trong lòng anh cũng biết bản thân nên làm như thế nào.
Chỉ một chữ thôi, giết!
Giết đám giặc hại nước hại dân này, giết chết ý xấu khiến lòng người run sợ.
Chấn chỉnh bờ cõi, chém hết quân giặc, mới có thể bảo vệ Hà Nội của Việt Nam thái bình thịnh vượng.
“Có chuyện gì thì nhớ liên lạc với cha đấy.”
Diệp Thiên Long đứng lên rồi nói với Cao Phong.