Tâm trạng bị thương bao phủ cả trái tim mọi người.
Sau giờ chiều, Long Tuấn Hạo lái một chiếc xe Porsche Cayenne chạy thẳng lên bậc thang của Bất động sản Phong Mai, tông nát chiếc cửa xoay bằng thủy tinh, đầu xe lao thẳng vào đại sảnh của công ty.
Lúc này, bảy tám bảo vệ xông tới, nhưng đã bị Long Tuấn Hạo xử lí một cách gọn nhẹ.
Long Tuấn Hạo không nói lời nào, gương mặt đẳng đẳng sát khí, cất bước đi vào thang máy, đi thẳng đến tầng cao nhất “Ram!”
Long Tuấn Hạo dùng chân đá một cái, cửa phò lập tức văng sang một bên.
Cao Bằng đang ở bên trong đang tại thảnh thơi nhấm nháp rượu đỏ, gương mặt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Long Tuấn Hạo? Anh muốn làm gì?” Cổ Minh Tuân liếc một cái là đã nhận ra thân phận của Long Tuấn Hạo.
“Là mấy người nhằm vào Cao Phong?” Mắt Long Tuấn Hạo lỏe sáng, khàn giọng nhìn hai người.
“Anh đang nói cái quái gì đấy?” Cố Minh Tuân khẽ nhíu mày.
Long Tuấn Hạo thở phào một hơi, sau đó đột nhiên tiến lên, đấm một cái vào mặt Cổ Minh Tuân.
“Rầm!”
Cơ thể Cổ Minh Tuân yếu đuối, ở trong tay Long Tuấn Hạo rất là nhỏ bé. Hãy tìm đọc trang chính ở * TRЦмtrцуen .m e *
Chỉ một đấm thôi mà Cổ Minh Tuân đã bay ra tận năm, sáu mét rồi. Không đợi Cao Bằng kịp phản ứng, Long Tuấn Hạo đã trở tay nắm lấy cổ áo của Cao Bằng.
“Mày muốn làm gì, ông đây là con cháu của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đó, mày dám đánh tao à?” Cao Bằng rống to.
Long Tuấn Hạo phun một bãi nước bọt, mắng: “Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng mạnh lắm à?” Vừa dứt câu, một nắm đấm tàn nhẫn liền nên thẳng xuống.
“Phụt!”
Một quyền này đập trúng mũi của Cao Bằng, xương mũi vỡ vụn, máu mũi lập tức chảy ra.
Đột nhiên Long Tuấn Hạo giơ nắm tay, đẩm Cao Bằng thêm một cái nữa.
Nhưng một giây sau, nắm đấm của Long Tuấn Hạo bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì lúc này có một họng súng đen ngòm nhằm ngay trán anh ta.
Cao Bằng phẫn nộ ra mặt, trong tay cầm một thanh súng ngắn, ngón trỏ đè ở bên trên cò súng. Khoảng cách gần như vậy, dù là nhắm mắt lại cũng có thể tiễn Long Hạo Hiên lên thiên đàng ngay lập tức.
“Điên rồi hả? Dám đánh ông đây! Không phải muốn lấy lại công bằng cho Cao Phong sao? Đến đây!” Cao Bằng thò tay lau máu mũi một cái, cười lạnh hỏi.
Long Tuấn Hạo chẳng nói gì cả.
“Quỳ xuống cho tôi!” Cao Bằng đập một cái vào thái dương Long Tuấn Hạo.
Nhưng Long Tuấn Hạo vẫn cắn răng đứng thẳng đó, nói: “Cậu đánh chết tôi đi! Ông đây sẽ không quỳ gối trước cậu đâu!”
“Mẹ nó! Mày bị điên rồi!”
“Lạch cạch” một tiếng, Cao Bằng kéo khóa an toàn ra, họng súng đen ngòm lập tức dán lên trên trán Long Tuấn Hạo.
Con mắt Long Tuấn Hạo híp lại, nhưng lại không chịu lùi lại dù chỉ nửa bước, trong mắt cũng không có một chút e ngại nào.
“Anh Bằng, anh Bằng đừng xúc động”
Cổ Minh Tuân vội vàng xông ra, rủ rỉ bên tại Cao Bằng vài câu.
Cao Bằng nghe thể thì có chút kinh ngạc, chậm rãi buông cây súng ngắn xuống, cười lạnh: “Thì ra là cậu cả của tập đoàn Thiên Long! Bảo sao lại điên rồ như vậy…
“Nhưng anh phải hiểu được là ở trước mặt nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng chúng tôi, tập đoàn Thiên Long chỉ là con tép riu thôi! Tôi cho mấy người một cơ hội rồi nhưng các người lại không biết quý trọng!”
“Hôm nay tôi không giết anh, anh trở về nói cho cha anh biết, nếu tập đoàn Thiên Long gia nhập hiệp hội Bằng Phi thì tôi sẽ bỏ qua hết mấy chuyện cũ.”
“Nếu không gia nhập thì ngày mai tôi sẽ đánh sập tập đoàn Thiên Long.” Trong mắt Cao Bằng tràn đầy khinh thường. Long Tuấn Hạo liếc Cao Bằng một cái, không nói câu nào xoay người rời đi.
Tấm lưng kia thoạt nhìn có vẻ vô cùng cô đơn, nhưng lại tỏa ra một loại cảm giác khiến người khác khiếp sợ.
Đêm đó, Long Tuấn Hạo đi suốt đêm Hà Nội, về tới Myanmar. rời khỏi thủ đô
Một nơi hỗn loạn như nước ngoài mới là sân nhà của Long Tuấn Hạo anh ta.
Ông cụ họ Long từng nói với anh ta, quân tử báo thù mười năm không muộn!
Những lời này vẫn luôn khắc sâu trong lòng Long Tuấn Hạo.