Chỉ có tên ngốc như Long Tuấn Hạo, mới ngốc nghếch coi anh em hơn tính mạng, mới không thèm suy nghĩ đỡ đạn cho mình.
“Che vết thương đi, con mẹ nó bây giờ tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Cao Phong nghiến răng nói một tiếng, lúc này muốn kéo Long Tuấn Hạo đi.
“Cậu Phong, khu vực Cảnh Đông này, không có bệnh viện cỡ lớn…”
Mạnh Tuấn Phi chưa nói xong những lời này, đã bị Cao Phong trực tiếp xua tay cắt ngang.
“Vậy tôi đi gọi trợ giúp.”
Cao Phong nghiến răng, lúc này lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho ông Trần.
Cho dù vận dụng trực thăng, cho dù là kế hoạch bị lộ.
Cho dù kế hoạch phía sau còn chưa tiến hành, anh cũng phải đảm bảo an toàn của Long Tuấn Hạo.
“Mẹ kiếp, anh Phong, tôi thực sự không sao, sao anh không nghe tôi nói.”
“Cho tôi thở đã, cho tôi thở đã.”
Long Tuấn Hạo thở dài một hơi, sau đó ngửa mặt nằm trên đất, kêu to với Cao Phong.
Tất cả mọi người ở xung quanh không nói lời nào, ngực bị trúng mấy phát súng, sao có thể không có chuyện gì?
Cho dù tố chất thân thể của Long Tuấn Hạo vô cùng tốt, cũng tuyệt đối khó bảo toàn tính mạng.
Tuy hiện giờ Long Tuấn Hạo nhìn giống như thật sự không có chuyện gì, nhưng trong lòng mọi người vẫn tràn ngập lo lắng.
“Mẹ kiếp, các người không tin à.”
“Anh Phong, anh khoan hãy gọi điện thoại, thực sự đừng gọi.”
Long Tuấn Hạo nghiến chặt răng, sau đó lao lực giơ cánh tay lên, trực tiếp với vào trong quần áo chiến đấu.
“Vèo!”
Ngay sau đó, một thứ gì đó đen thui được Long Tuấn Hạo ra sức rút ra.
“Mẹ kiếp!”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người lập tức ngu ngơ, đôi mắt cũng trợn to.
Cao Phong cũng trợn to mắt, sau đó chậm rãi buông tay cầm di động xuống.
Nếu Long Tuấn Hạo chậm thêm vài giây, Cao Phong sẽ thực sự gọi cho ông Trần, bảo ông ta phái trực thăng tới đón Long Tuấn Hạo.
“Thứ đồ chơi này, tôi từng thấy…”
Một thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi, yết hầu lên xuống hai lần nói.
Chỉ thấy lúc này, Long Tuấn Hạo ngửa mặt lên trời nằm trên đất, cầm một cái chảo đen thui trong tay.
Phía trên cái chảo kia còn có vài hố lõm, rõ ràng là bị đạn bắn trúng.
“Tôi nói sao không tìm thấy cái chảo này, vậy mà…”
Một thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi phụ trách hậu cần, trợn to mắt lẩm bẩm.
Mấy trăm người ở xung quanh đều ngây ngốc tại chỗ.
Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Long Tuấn Hạo này thông minh lanh lợi như thế, để một cái chảo ở ngực?
“Mẹ nó! Tuy đạn đều được chặn, nhưng vẫn bắn trúng khiến lục phủ ngũ tạng ông đây đều đã nát!”
“Người nào có thể nghĩ tới, vậy mà thứ đồ chơi này còn có lực chấn động mạnh như thế.”
Long Tuấn Hạo quơ cái chảo trong tay, nằm trên đất than thở.
“Phù!”
“Con mẹ nó cậu được hời còn khoe mẽ.”
Cao Phong hít sâu một hơi, lập tức ngồi xổm người xuống, vạch quần áo Long Tuấn Hạo ra.
“Anh Phong anh làm gì thế, tôi không phải người như vậy, anh đừng kích động!”
Long Tuấn Hạo oa một tiếng, ném cái chảo sang một bên.
Cao Phong căn bản không thèm để ý tới Long Tuấn Hạo, trực tiếp đẩy áo ra, nhìn xem bên trong thật sự không bị thương, lúc này mới yên lòng.
Nhưng trên ngực Long Tuấn Hạo, vẫn có thêm mảng lớn dấu đỏ như cũ.
Hẳn là cái chảo chịu va chạm của viên đạn, sau đó sức lực đánh vào ngực Long Tuấn Hạo, mới ấn ra dấu đỏ.
“Trâu bò!”
Cao Phong im lặng một lát, vẫn nói ra hai chữ đơn giản dễ hiểu này.